Cô ngạc nhiên tột cùng, trong lòng mong đợi một điều gì đó.
Cậu ấy?
Trở về?
Cô ngẩn người nhìn chàng trai ấy, nhìn như không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.
Bản nhạc dần dần dừng lại, hai ánh mắt ấy chạm nhau.
Nửa mong đợi
Nửa xa vời
Con người ta thay đổi? Hay chẳng phải là cậu ấy?
Cô một điều gì đó đã làm cô ngại tiến đến chàng trai ấy, một lực gì đó trong trái tim làm tê cứng đôi chân cô.
Người con trai ấy mỉm cười, tiến bên cô:
- Chúc cô gái Valentine vui vẻ! Có vẻ cô đang chờ bạn trai nhỉ? Cô quả thật rất giống bạn gái tôi.
Cô nhìn lên, mắt chạm phải bản tên đính trên bộ âu phục: Kaitou Kid
Quả thật là cô đã nhầm. Cậu ấy vẫn không trở về, chỉ là người giống người. Cô quá ngốc, quá ảo tưởng, quá mù quáng. Cậu ấy là ai chứ? Sao có thể trở về bên cô?
- Cảm ơn anh vì bản nhạc. đúng là tôi đang chờ bạn trai, nhưng có lẽ hôm nay anh ấy sẽ không đến.
Cô nở một nụ cười, một nụ cười buồn, buồn đến đau trong tim.
Người ta nói hi vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn
Cô rời đi, lang thanh trên con phố. Ai cũng tay trong tay, chỉ mình cô cô đơn nơi này. Nỗi nhớ lại tràn về trong cô một lớn nữa, mạnh mẽ hơn và cũng dai dẳng hơn.
Tớ nhớ cậu
Đôi mắt ấy, nụ cười ấy
Nhớ những lúc cậu say mê chơi bóng
Nhớ những lúc cậu cùng tớ đến trường
Nhớ những lúc cậu tự tin phá án
Nhớ những lúc cậu chơi violon
Nhớ những lúc cậu đưa tớ về nhà
Nhớ ần đầu cậu tỏ tình với tớ
Nhớ đến yếu lòng, nhớ đến con tim chai sạn
Nhưng chẳng làm được gì khi tất cả cũng chỉ là nỗi nhớ?
Cô bật khóc, giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn dài trên má. Cô đã cố kìm nén, kìm nén, nhưng giờ đây, mọi thứ cứ trực trào ra một lần nữa kể từ ngày hôm ấy. Một Valentine buồn... Một Valentine cô đơn... Bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có thế.
- Ran! Chờ tớ với.
Ran ngừng lại, đôi chừng dường như tê cứng. Ngoảnh lại, cô thấy hình bóng của cậu ấy. Liệu có phải là một sự nhầm lẫn? Cô không dám bỏ mặc mà bước đi, cô sợ bỏ lỡ một điều gì đó cũng chẳng dám tiến đến người đó, cô sợ một lần nữa lại phải đối mặt với cái sự thật đau lòng đó.
- Ran! Tớ đã trở về.
Đến giờ, cô không thể kìm nén được, mọi thứ trở thành quen thuộc như bao giờ hết. cô mong rằng đây không phải là một giấc mơ, nhưng nếu nó là một mơ, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tình lại. Cô chỉ mong sống mãi trong giây phút này.
Cô chạy đến ôm chầm lấy Shinichi, ôm thật chặt rồi cứ khóc nức nở trên đôi vai ấy.
Hơi ấm này... Hơi ấm sưởi ấm trái tim cô...
- Hãy cứ đứng yên ở đấy để tớ được ôm cậu... Cậu thật sự quá đáng lắm... Cậu biết tớ đợi cậu bao lâu không hả?... Tớ đã nghĩ không còn được gặp lại cậu nữa... Làm ơn, đừng đi, đừng bỏ tớ một lần nữa – Cô nấc nghẹn trong tiếng khóc, đôi vai bé nhỏ run run, hai tay cứng đờ ôm cặt lấy Shinichi
- Tớ xin lỗi, thật sự xin lỗ vì đã bở rơi cậu trong suốt thời gian qua... Hứa với cậu, tớ sẽ không đi nữa đâu... Valentine vui vẻ, người tớ yêu...
Có thể nói, thời gian chờ đợi là một thử thách của tình yêu. Nó đem lại nỗi cô đơn, nó làm ta dường như muốn buông bỏ. Nhưng nếu tình yêu nào vượt qua thử thách này thì chắc chắc tình yêu đó sẽ hạnh phúc gấp vạn lần.
___THE END ________________________
( nguồn : kênh sinh viên )
YOU ARE READING
TUYỂN TẬP TRUYỆN SHINRAN
Short StoryĐược tập hợp từ các nguồn khác nhau Mục tiêu: giới thiệu truyện hay cho mọi người xem