NHẬT KÝ ĐI XA

136 2 0
                                    

Ngày...tháng...năm
Hôm nay lại đến ngày kiểm tra của thuốc giải. Haibara cứ bắt tôi kiểm tra, ban đầu là 2 ngày 1 lần, tiếp đó là 1 tuần một lần, một tháng một lần và giờ là 3 tháng. Ngày thường tôi thấy mình đã khỏe mạnh và bình phục, nhưng cô nàng này cứ bắt tôi theo dõi tình trạng sức khỏe thường xuyên. Vậy mà bây giờ lại khác. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chân tay rã rời, mắt mũi hoa lên. Cô nàng khó tính đưa cho tôi một vốc thuốc, dặn tôi uống ngày sáu lần, cách mỗi lần là bốn tiếng khiến tôi ngao ngán. Tôi liên tục bị các cơn đau giày vò, hành hạ. Tôi không còn có thể phá án được nữa. Tôi phải chịu những tác dụng của thuốc giải đến bao giờ?
Ngày...tháng...năm
Hôm nay, tôi cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn. Những cơn đau giảm dần, tôi đã có thể đi làm việc và phá án trở lại, tuy số lượng vụ án chỉ có 10 vụ/ngày, bằng một phần ba số công việc trước đó, nhưng tôi cảm thấy mình được trở lại chính mình, tuy có vất cả, nhưng tôi cảm thấy vui.

Ngày...tháng...năm
Hôm nay Ran đã chủ động gọi cho tôi. Cô ấy bảo có chuyện muốn nói.

Khi ra đến điểm hẹn để gặp Ran, vẫn còn sớm mười phút. Tôi đợi.

Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe lăn dần được lăn tới. Ran ngồi đấy, mỉm cười dịu dàng. Hôm nay, có vẻ cô ấy thật xinh đẹp với chiếc váy quá đầu gối, mái tóc ngắn sau ót đã dài ra một chút, kiểu như tóc bunpe. Ran khẽ nói:

- Xin lỗi, tớ đến trễ. Để cậu phải đợi lâu.

Toi quay qua cười:

- Cậu đang nói gì vậy? Cậu lăn từ nhà đến đây vậy là còn sớm, ngốc ạ.
....

Chúng tôi nói chuyện với nhau. Ran nói:

- Xin lỗi cậu, vì suốt thời gian qua đã tỏ ra vẻ cao ngạo. Tớ thật sự không muốn thế.

- Nhưng tại sao, trước mặt mọi người, cậu lại như vậy chứ?

Ran đang hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng:

- Tớ ghét sự thương hại. Khi mọi người nhìn tớ với ánh mắt tội nghiệp cho kẻ bị tàn tật, rồi có nhiều người lại nói rằng trình độ của tớ không học nổi đại học, thật sự tớ thấy giận về hành động của họ. Tớ bị bọn họ ném những hộp cơm mà tớ chưa kịp ăn, hất tung li nước vào người tớ. Tớ muốn tạo ra một vỏ bọc mạnh mẽ và chứng rắn, cố vươn lên trong học tập, tớ muốn mọi người thấy rằng, dù tớ bước vào giảng đường bằng một chiếc xe lăn, nhưng mắt tớ nhìn, tai tớ nghe, tay tớ chép thì tớ có thể học tốt.

Tôi nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên tột độ. Từ lúc nào mà cô ấy trở nên mạnh mẽ vậy? Ran thật kiên cường, thế nhưng có lúc tôi lại trách thầm cô ấy. Ran không còn là một cô gái yếu đuối, nhút nhát nữa thay vào đó là một con người sâu sắc đến như vậy.

Mãi suy nghĩ, tôi không để ý rằng, Ran đã nói tiếp:

- Tớ sẽ ra nước ngoài để chữa bệnh, Shinichi ạ. Nếu thành công, tớ sẽ lại là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, còn thất bại thì tớ sẽ chết.

Tôi nghe vậy, trong tim cảm thấy buốt nhói. Cô ấy sẽ trải qua một thời kì để giành giật sự sống và cái chết ư? Tôi không muốn như vậy chút nào, bởi lẽ, tôi có thể sẽ không nhìn thấy Ran nữa, nhưng cô ấy vẫn còn rất trẻ, cần có nhiều dự định cần làm.

Như nhìn thấy vẻ lo lắng hiện lên khuôn mặt tôi, Ran mỉm cười trấn an:

- Chắc chắn không sao, bởi tớ tin rằng, mọi người luôn cố gắng hết sức và trời luôn ủng hộ cho chúng ta.

Tôi gật đầu. Với ý chí và nghị lực phi thường của cô ấy, tôi tin rằng Ran sẽ vượt qua được.

Ngày...tháng...năm
Mới đó mà thật nhanh, đã sang tháng thứ tư. Ran gửi mail cho tôi, nói rằng tuy quá trình điều trị khiến cô ấy kiệt sức, Ran vẫn đang tập luyện từng chút một. Bệnh tình đã có tiến triển, tuy là chậm, nhưng các bác sỹ cho rằng, đó là sự cố gắng không mệt mỏi của cô. Tôi lấy làm vui mừng vì điều này, dù cơ thể của tôi đang đau đớn. Tôi cảm nhận được bàn tay và cả cơ thể của tôi đang run theo nét chữ, mắt nhìn chữ được chữ không...
End Shinichi POV
----------------------
Shinichi ngã gục xuống bàn, thân nhiệt tăng nhanh, hơi thở dồn dập. Anh dần chìm vào trạng thái hôn mê, nhưng vẫn cảm nhận được vẻ mặt hoảng hốt của mẹ, vẻ mặt lo âu của ba, sự sốt sắng tìm thuốc của Shiho
và vẻ mặt căng thẳng của bác tiến sỹ.
( còn tiếp)

TUYỂN TẬP TRUYỆN SHINRANWhere stories live. Discover now