tiếp

6 0 0
                                    

Đến đoạn trước cổng làng, vị này núp vào một gốc cây, nhìn vào trong thấy ông tôi đang ngồi uống với cả một bầy chuột. Con nào con nấy to như con trâu, nhưng cử chỉ lại y hệt con người. Nghĩ tình hình không ổn, vị này lui ra xa ẩn nấp, nếu tình hình xấu đi đành liều gây sự chú ý rồi cùng liều vào cứu ông. Ông tôi lợm giọng đi, khi nghe người bạn kia quả quyết rằng anh ta thấy trên đống lửa là đôi chân người đang nướng dở bên cạnh một cái xác trẻ em bị xiên cọc đem quay.

Hai người đậu ghe vào gần một làng chài ven sông Năm Căn. Ông tôi lại lên bờ tìm chỗ mua dầu và lương thực. Chợ cũng gần đấy, vừa định bụng sẽ vào chợ, bỗng từ đâu có một ông trạc tuổi ngũ tuần, mặc áo bà ba vải điều trắng, tóc búi củ hành, râu dài, sấn bước tới. Ông tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị vị cao niên kia đấm một cú thôi sơn vào bụng, mất cả thở, trong khi đó ông ấy dùng tay kia đặt lên đầu ông tôi, lầm bầm niệm chú. Chỉ sau vài giây, ông tôi nôn ra một đống bầy nhầy màu đen bốc mùi hết sức hôi thối, trong đó vẫn còn một con mắt, nom như là mắt người chưa phân hủy. Thấy cảnh đó, ông tôi nôn thêm hai ba lần, đến ra cả mật xanh mà còn chưa hết sợ.

Vị kia nói: “Từ lúc nãy, ghe bậu đậu ngoài sông, qua thấy có nhiều chướng khí còn vướng, chẳng hay có phải đêm qua, bậu bị yêu tinh quấy phá?” Ông tôi hết sức kinh ngạc, bèn đem chuyện đêm qua kể lại không sót một lời nào. Người kia nghe xong, đưa cho ông tôi một nắm lá khô, bảo về nấu nước uống cho nhả hết chướng khí ra, dặn ông tôi hãy ở lại Năm Căn một đêm, sáng mai hẵng đi. Ông tôi ngờ ngợ nhưng thấy vị kia rất chân tình, cũng nghe theo.

Ngày hôm đó bình thường, ông tôi uống xong ngụm nước lá, ngủ một mạch đến sáng hôm sau, mồ hôi màu đen túa ra ướt đẫm cả chiếu, phải đem vứt đi. Thức dậy vô cùng khỏe khoắn, ông xuống bến tắm. Đang tắm thì ông thấy từ xa, vị trung niên hôm qua đang bước đến khoan thai, trên tay cầm một xấp màu nâu, như da con gì vậy. Ông tôi vội lau mình rồi mặc áo vào.

Vị kia cười nói: “Chẳng giấu gì cậu, qua có học chút ít đạo pháp hàng ma, vốn chẳng nhiều nhặn gì, định tiêu diệt con Kim Thử Quân này đã lâu, nhưng nó trốn kỹ quá, đến nay nhờ cậu chỉ chỗ, qua mới diệt được. Hôm trước thôi sơn vào bụng cậu thật là đường đột quá, mong cậu bỏ qua.”

Nói rồi, ông ta tặng ông nội tôi chiếc nanh của con Chuột Tinh. Nó nhọn hoắt, dài chừng hai tấc, trông như một cây đinh. Mãi sau này tôi vẫn thấy ông đeo nó trước ngực, ông bảo nó làm ông nhìn thấy được ma quỷ, ngay cả trong bóng đêm.

Rồi người đó mời ông nội tôi cùng người bạn trên ghe về nhà chơi. Ở đây, sau một hồi trà nước, mới phát hiện vị trung niên kia và ông cố tôi là bạn tâm giao, lâu nay mất liên lạc. Vị đó họ Lý, ngày mới sang Việt Nam gặp ông cố nội tôi, hai người trải qua hoạn nạn trở thành bạn thân. Nhưng do thời cuộc, hai người mất tin nhau cũng gần hai mươi năm. Ngày đó nội tôi hãy còn bé tí.

Sau đó, hai bên gia đình kết thông gia, Lý sư phụ còn dạy ông nội tôi nghề mộc (hồi ấy còn bắt rể ba năm). Hết hạn ở rể, ông bà nội tôi về vùng Rạch Giá, Kiên Giang dựng nhà định cư. Gia tài được chiếc ghe và một xưởng gỗ nhỏ. Sau này, ông tôi không cho ba tôi đi ghe nữa, chỉ làm mộc thôi. Mùi gỗ mới và sơn dầu in đậm trong ký ức của tôi, dĩ nhiên là cùng với những câu chuyện truyền kỳ của nội tôi nữa.
Ông mất lúc tôi còn học tiểu học nên tiếc là tôi chưa học hỏi được bao nhiêu phần thâm sâu của con người ông. Tuy nhiên, khi đã già, ông vẫn rất minh mẫn, những chuyện ông từng kinh qua đều được khắc ghi trong trí nhớ. Ba tôi nói, lúc ba tôi còn nhỏ cho tới khi lớn lên, ông rất ít khi kể lại những chuyện phiêu lưu truyền kỳ kia cho ai khác nghe. Có vẻ như chúng để lại nỗi ám ảnh rất lớn trong lòng ông.

Chỉ đến khi tôi được sinh ra, ông khi đó đã già, cảm giác gần đất xa trời cho nên ông không muốn giấu cũng như không cần thiết phải giấu những thứ đó nữa. Với lại, khi ông mới về Rạch Giá làm mộc, ba tôi vẫn hay bị đám nhỏ cùng tuổi trong xóm chọc là con của thầy bùa Lỗ Ban. Ba tôi chẳng hiểu bùa Lỗ Ban là gì cả, tụi nhỏ thì ngày càng xa lánh, hỏi ông thì ông cũng chỉ cười cho qua. Đúng là chỉ còn câu chuyện về Lỗ Ban, là ông tôi không kể, nhưng tôi cảm giác có thể ông biết dùng nó thật.
Hồi đó, tôi nhớ tôi đọc được một câu, bèn hỏi ông rằng: “Nhân tại nhân gian, quỷ tại quỷ môn là sao vậy ông?”

“Nó nghĩa là vạn vật trên đời đều tuân theo quy luật của vũ trụ, cả về số mệnh lẫn sự sắp đặt, mọi cái đều ứng với tôn ti trật tự như vậy đó con.”

Tôi vẫn nhớ như in câu nói của mình lúc nghe xong câu trả lời đó của ông: “Vậy nếu quy luật đó bị con phá vỡ thì sao hả ông?”

Ông khẽ gật gù rồi hạ thấp giọng, hù tôi: “Khi đó thì quỷ lúc nào cũng ngồi trên vai của con đó!”

Hồi ấy tôi sợ chết khiếp, con nít ai chẳng sợ ma quỷ, cũng như con người lúc nào chẳng sợ những thứ họ không biết, không thấy hoặc không giải thích được. Lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, chưa kinh qua những ranh giới âm dương, đơn thuần tôi nghĩ hoặc là ông ngoại hù tôi, hai là ông đang cố ẩn dụ về sự quy tắc trong một gia đình truyền thống như nhà tôi, một kiểu ẩn dụ đậm chất người Hoa cao tuổi chăng? Có trời mà biết.

SUỴT NGHE KỂ TRUYỆN MA NÈNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ