"Bệnh tổn hại thần kinh thị giác cũng có rất nhiều loại, cậu gặp anh ta nhiều lần như vậy mà không phát hiện anh ta không mất hết 100% thị lực à?". Trình Nhân nói."Sao tớ biết được. Chỉ cảm thấy anh ấy rất ó năng lực thôi, ở rất nhiều nơi không cần dùng gậy dẫn đường cũng có thể hoạt động như thường".
"Tôi không bị mất 100% thị lực, những vật thể di động trong vòng một mét tôi có thể phân biệt được". Lúc ở trên đu tiên, tuy vẻ mặt Tô Niệm Cầm khi nói những lời này vẫn như bình thường nhưng Tang Vô Yên dám đánh cược, chắc chắn anh rất muốn cười.
Và tất lẽ dĩ ngẫu là Tang Vô Yên thuộc phạm trù "những vật thể di động trong vòng một mét", thế nên...
Cô chỉ muốn đào cái lỗ rồi chui xuống cho rồi.
Vậy là chưa biết chừng rất nhiều trò mà cô làm trước mắt anh hồi trước anh đều có thể phát hiện ra hết.
Trình Nhân nói tiếp: "Chắc chắn anh ta cố tình, nếu không tại sao không ngăn cậu ngay từ đầu mà phải đợi đến khi cậu dừng lại, tưởng rằng mình đã đạt được mục đích mới mở miệng".
"Đúng thế, quá gian manh! Quá gian manh! Quá - gian - manh!". Tang Vô Yên vung tay hét lên trong phòng, sau đó đấm một cú rất mạnh vào mũi con mèo Garfield to khủng bố: "Anh ấy muốn xem tớ làm trò cười đó mà".
Đúng là đồ đàn ông nhỏ mọn, chẳng qua cô chỉ từng nói anh là bố trẻ con thôi mà, không ngờ cuối cùng lại chơi cô một quả đau đớn thế này.
Ở một đầu khác của thành phốTô Niệm Cầm đang chơi bản nhạc Croatian Rhapsody (hành khúc Croatia) trên chiếc đàn dương cầm của mình. Dư Tiểu Lộ ngồi quay lưng lại với anh đắp mặt nạ, vỗ nhẹ lên mặt. Xem ra anh chàng ra ngoài một chuyến xong tâm trạng có vẻ rất tốt. Tiết tấu của Croatian Rhapsody dồn dập vui vẻ, tới đoạn cao trào, ngón tay gần như lướt như bay trên phím đàn, khiến người ta có cảm giác vui tươi phấn khởi.
Bình thường chỉ cần thấy vui là Tô Niệm Cầm lại thích chơi bản nhạc này.
"Anh ra ngoài gặp chuyện gì vui à?". Dư Tiểu Lộ nghiêm mặt, miệng không tiện cử động, hàm hồ hỏi.
"Không có gì". Anh tiếp tục đàn.
"Không cần tôi đưa đi, cũng không cần tôi đón về". Dư Tiểu Lộ ngừng lại, không sợ chết hỏi: "Chắc không phải anh đi hẹn hò đấy chứ?".
Tô Niệm Cầm nghe xong ai ngờ không hề phát hỏa, bình tĩnh đáp: "Không".
Thái độ này càng khiến Dư Tiểu Lộ thấy lạ, cô bất giác quay đầu lại nhìn lưng Tô Niệm Cầm: "Cô gái ở văn phòng trường anh dạo này còn làm phiền anh không?".
Lần này anh không trả lời, lại đánh bản nhạc đó thêm lần nữa.
Dư Tiểu Lộ thấy vô vị bèn vào bếp rửa hoa quả, được nửa chừng đột nhiên nghe thấy bản nhạc đột ngột rẽ ngoặt hai lần. Cô bèn thò đầu ra, thốt lên: "Không phải chứ, Tô Niệm Cầm, trong lòng anh đang nghĩ gì vậy? Lơ đễnh đến mức đấy, đánh sai hết rồi".
Sắc mặt Tô Niệm Cầm sầm xuống, ngón tay khựng lại, tiếng đàn đột ngột im bặt.
Dư Tiểu Lộ thấy tình hình không ổn bèn vội nói: "Tôi không nói gì cả. Anh tiếp tục đi".
BẠN ĐANG ĐỌC
Chàng Mù Em Yêu Anh
Подростковая литератураTang Vô Yên tình cờ gặp Tô Niệm Cầm.Cô bị anh cuốn hút.Cô cố ý tiếp cận anh để biết được bí mật về anh.Cô dần dần yêu anh, càng yêu anh cô càng muốn trái tim anh chỉ độc tôn hình bóng cô.Hiểu nhầm, cô và anh xa nhau.Ba năm...Cô quay lại điểm xuất ph...