Tô Niệm Cầm đặt điện thoại xuống. Anh vốn ngồi ở bàn ăn trong phòng ăn đọc sách chuẩn bị bài giảng, giờ anh gập sách lại, nhíu mày suy nghĩ.
Dư Tiểu Lộ ngồi đối diện với anh cho có bạn giở một tờ tạp chí, hỏi: "Ai gọi cho anh thế?".
"Chẳng ai hết". Anh lạnh nhạt đáp.
"Lại còn chẳng ai hết? Vậy anh vội vàng cúp máy như trốn ôn dịch thế để làm gì?". Dư Tiểu Lộ cười.
Tô Niệm Cầm chẳng buồn đôi co với cô, ngón tay trên bàn tay phải hơi cong, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn theo một tiết tấu nhất định.
"Tô Niệm Cầm". Dư Tiểu Lộ lại lật trang nữa.
"Hả?". Anh nghiêng đầu.
"Anh lơ đãng rồi". Dư Tiểu Lộ cười.
Anh không đáp, đưa tay sờ tấm bảng chữ nổi bên cạnh.
"Cô gái đó biết anh là Nhất Kim rồi hả?". Dư Tiểu Lộ hỏi. Cú điện thoại vừa rồi giọng Tang Vô Yên rất to, cô loáng thoáng nghe thấy mấy chữ, cũng đoán được đại khái.
"Ừ".
"Thật hay giả thế?". Dư Tiểu Lộ hỏi. Cô biết tuy Tô Niệm Cầm tỏ ra thản nhiên. Nhưng đây là một việc rất nghim trọng với anh. Sở dĩ anh không xuất đầu lộ diện trước công chúng một là vì nhà họ Tô, hai là vì không muốn cho người ngoài biết mắt anh có bệnh.
"Lần tôi đến đài phát thanh phỏng vấn đã gặp cô ấy".
"Biết trước như vậy có chết tôi cũng không nên đồng ý lời thỉnh cầu của chị Hy. Làm thế nào bây giờ?".
"Mặc kệ cô ấy".
"Hay là tôi đi tìm cô ấy, nếu cô ấy cho giới báo chí biết thì phiền phức lắm".
Tô Niệm Cầm im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: "Chắc là không đâu".
Anh nói "chắc là không đâu" ý là cô ấy sẽ không báo cho giới truyền thông hay là sau khi công bố sẽ không có phiền phức gì, Dư Tiểu Lộ không hỏi rõ, đến khi cô muốn hỏi tiếp thì thấy sắc mặt Tô Niệm Cầm đã sầm xuống đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, cô đành ngậm miệng vào.
Hôm đó Dư Tiểu Lộ nghe cuộc gọi của Tô Niệm Cầm đến đón anh. Khi cô đứng cạnh xe nhìn thấy Tô Niệm Cầm từ quán KFC bước ra, cô hết sức giật mình.
Do mắt không nhìn thấy nên để phán đoán thế giới bên ngoài Tô Niệm Cầm phần lớnựa vào tiếng động và mùi vị. Vì vậy anh không thích những nơi có mùi vị quá nồng và tiếng người ồn ã, các quán ăn nhanh kiểu Tây này lại là sự kết hợp hai trong một hoàn hảo.
Khi cô gái bên cạnh chào tạm biệt Tô Niệm Cầm còn cười hi hi nói: "Bố nó, hẹn gặp lần sau".
Thái dương Tô Niệm Cầm khẽ giật giật.
Khi Dư Tiểu Lộ lên xe còn băn khoăn hỏi: "Bố nó là sao?".
"Lái xe!". Sắc mặt Tô Niệm Cầm lập tức bị mây đen phủ kín.
Sau tết Nguyên tiêu, nhà trường mở cửa trở lại. Tô Niệm Cầm vấn là giáo viên môn chữ nổi của khối lớp ba, Tang Vô Yên cũng vẫn là phó chủ nhiệm của cô Lí.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chàng Mù Em Yêu Anh
Ficção AdolescenteTang Vô Yên tình cờ gặp Tô Niệm Cầm.Cô bị anh cuốn hút.Cô cố ý tiếp cận anh để biết được bí mật về anh.Cô dần dần yêu anh, càng yêu anh cô càng muốn trái tim anh chỉ độc tôn hình bóng cô.Hiểu nhầm, cô và anh xa nhau.Ba năm...Cô quay lại điểm xuất ph...