Chương 34: Nước chảy mãi về Đông (2)

933 35 9
                                    

Thẩm Hề cảm nhận bàn tay anh dán lên má mình, ngón tay cái mơn man, men theo viền mắt, lau nước mắt cho cô.

"Năm mới mà khóc thì không may mắn đâu." Anh khuyên nhủ.

Căn phòng tĩnh lặng như tờ, tiếng hít thở trở nên rõ mồn một.

Thẩm Hề vội vàng ra khỏi nhà, không kịp chải chuốt lại đầu tóc. Phó Đồng Văn nhìn bím tóc xộc xệch của cô liền giúp cô tháo ra, xõa mái tóc dài lên vai rồi thử tết lại. Thử hai lần đều lóng ngóng, cuối cùng anh đành bỏ cuộc.

"Vẫn không làm được." Anh cười.

Phó Đồng Văn gọi Vạn An: "Sao hôm qua không nghe thấy tiếng pháo nổ?" Thẩm Hề ở đây, Vạn An không dám nói vì anh đang ngủ, người làm trong Thì Hoa Quán sao có gan đốt pháo? Cậu ta lúng túng trả lời: "Có ạ, chắc cậu chủ quên rồi."

"Lấy một ít tới đây." Anh dặn.

Vạn An rời khỏi.

Tâm trạng Thẩm Hề lên lên xuống xuống, cô thấy Phó Đồng Văn lấy chiếc áo vest bằng dạ, anh đứng quay lưng về phía cô, lấy chiếc áo móc trên giá, giũ mấy cái.

"Đi thôi." Anh khoác áo vào, ra khỏi phòng.

Ánh nắng sáng sớm mùa đông rơi trên khuôn mặt anh, mấy ngày không xuống giường, đột nhiên hít thở trong bầu không khí giá rét, tim phổi cũng lạnh theo, giúp anh tỉnh táo hơn. Đàm Khánh Hạng nãy giờ ở trong sương phòng phía Tây chờ họ, thấy Phó Đồng Văn bước ra, anh ta cũng vén rèm đi ra. Vạn An lấy một hộp pháo dây trăm quả và một hộp pháo dây ba trăm quả chưa mở đưa cho Phó Đồng Văn, trên bao bì màu đỏ là hình ông Thọ, hươu hoa mai và tiểu đồng mặc yếm.

Đàm Khánh Hạng biết anh muốn đốt pháo, lấy hộp diêm trong ngực áo đưa cho anh.

"Giúp cậu ba một tay, Vạn An không rành trò này lắm." Tô Khánh dặn gã hầu.

Gã hầu bước tới, lễ phép chào:"Cậu ba?"

"Để tôi tự làm." Anh nói.

Khoác thêm áo là để cánh tay cử động dễ dàng hơn.

Mở hộp ra, anh chọn dây pháo ba trăm quả, gã hầu vồn vã quét tuyết trước phòng.

Phó Đồng Văn khom người xuống, kiên nhẫn trải pháo ra.

Anh lấy ra một que diêm, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu, khi chụm tay quẹt lửa, anh nhìn Thẩm Hề thêm mấy lần. Dường như tràng pháo này để tiễn cô lên đường, nhắn nhủ rằng tiễn cũ đón mới, đừng ngoảnh đầu lại.

Cuối cùng anh rời mắt đi, châm lửa, tiếng nổ đì đùng như sấm dậy vang lên làm tuyết đọng trên mái nhà đều rơi xuống, đậu trên đầu và bả vai cô.

Bốn phía pháo vang, làn khói mờ ảo.

Khách khứa ngủ lại đều bị đánh thức, chẳng mấy chốc đều khoác thêm áo, được mấy cô gái dìu ra ngoài xem vui, trong đó không hiếm người quen cũ cười giễu thú vui của cậu ba Phó.

Thẩm Hề đứng trong thềm cửa sương phòng phía Đông, bịt tai, nhìn tuyết tung bay trong làn khói trắng, nhìn anh sau màn khói mịt mờ mông lung. Phó Đồng Văn vẫn ngồi xổm đốt pháo, chưa đứng dậy, vạt áo vest choàng trên vai anh quét lên bậc thềm phía sau, thấm ướt tuyết.

Mười Hai Năm Kịch Cố NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ