Chương kết: Nhà họ Thẩm năm 1967

1.9K 44 22
                                    

"Thế nên bà trở thành bác sĩ khoa Ngoại tim mạch sao? Trước đây ở khoa Xương bà cũng rất nổi tiếng ạ?" Cậu bé phát hiện ra điểm quan trọng.

Lão phu nhân mỉm cười, gật đầu.

Sau khi phẫu thuật thành công, bà đã thầm thề rằng, đã cứu được chồng một phút thì phải cứu ông ấy cả đời.

Nhờ sự tiến cử của Trần Lận Quan, bà trở thành học trò cuối cùng của vị chuyên gia đầu ngành đó. Trong thời gian chồng ở Pháp dưỡng bệnh, bà học từ nghiên cứu sinh lên tiến sĩ, thuận lợi tốt nghiệp, trở thành "đối thủ" lớn nhất của Trần Lận Quan.

"Sau đó chưa tới mấy năm, Sơn Đông được trả về." Lão phu nhân cũng đặt một cái kết cho câu chuyện về Sơn Đông.

Đáy mắt bà đong đầy nét cười, dường như vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong ngày lấy lai chủ quyền Sơn Đông.

"Bởi vậy nhà mình mới đến Ma Cao? Không đến Sơn Đông nữa ạ?"

"Ông nội con cố chấp thế đấy, nhất định phải sống ở đất thuộc địa, trông coi mảnh đất của người Hoa chúng ta."

Cậu bé gật nhẹ đầu.

"Bộ trưởng và phu nhân thì sao hả bà?" Cậu bé bắt đầu tò mò hỏi.

"Sau khi phu nhân qua đời, bộ trưởng vượt trùng dương đến Bỉ, trở thành cha xứ."

Đồng hành với ông ấy là mấy chục rương tài liệu văn kiện, đều là những tư liệu đàm phán ở hội nghị hòa bình Paris. Ông muốn công khai chúng, chứng minh với người dân nỗi gian khổ khi đàm phán của đoàn đại biểu, con cháu sau này không hiểu tình cảnh khi ấy, ông muốn giữ lại những văn kiện này để chứng minh đoàn đại biểu đã đạt được nhiều lợi ích trong đàm phán, những sự cố gắng bị che lấp trong lịch sử cần phải được ghi nhớ.

Cậu bé lớn lên bên ông nội, thông minh từ nhỏ giống hệt ông, nghe đến đây đương nhiên im lặng trở lại.

Lão phu nhân chậm rãi nở nụ cười: "Không lâu sau chiến tranh thế giới lần thứ hai bùng nổ, sau khi quân Đức chiếm được Bỉ, thì phát hiện ra một vị cha xứ đang diễn thuyết khắp nơi, phản đối phát xít, lên án kịch liệt quân Nhật xâm lược Trung Hoa... vị cha xứ diễn thuyết đó..."

"Chính là ông ấy." Cậu bé đoán.

Lão phu nhân gật đầu.

Cậu nhóc giả bộ ông cụ non: "Ông ấy rất hận người Nhật Bản."

"Đúng thế." Lão phu nhân giải thích, "Cho đến chết ông ấy cũng không thoát được gong xiềng của "Hiệp ước hai mười mốt điều". Sau khi quân Nhật đầu hàng, ông ấy gửi một bức thư đến, bảo rằng vẫn hối hận vì đã ký hiệp ước kia."

Ở nơi xa xa, có người thở dài: "Vận mệnh trêu ngươi, năm xưa công sứ ngoại giao dưới tay Viên Thế Khải không thể thắng được bất cứ cuộc đàm phán nào, mới mời thầy Lục đã từ chức về. Tài năng của thầy Lục cũng làm ông ấy đeo đẳng nợ lòng suốt đời."

Cây ba toong màu nâu sẫm xuất hiện trong tầm mắt họ.

Theo sau là người vừa mới cất tiếng, chủ nhân của nhà họ Thẩm, Phó lão tiên sinh.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Mar 09, 2020 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Mười Hai Năm Kịch Cố NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ