CHAP 7: TẠM BIỆT VÀ..... ĐỪNG CHẾT!

773 62 9
                                    

Ngươi nhíu mày mở mắt, vẫn là trần nhà u ám, ngoài trời vẫn là những đám mây xám xịt, vẫn có những chú chim hót mãi bản nhạc buồn tẻ ảm đạm. Tuyết đã ngừng rơi và tan thành hư vô từ lâu. Cốc trà nguội lạnh đứng một mình trên sàn gỗ nâu đen.

Ngươi chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, bậc người ngồi dậy. Vẫn cái không khí lạnh lẽo đau thắt tim đó.

Trong giấc ngủ, ngươi đã mơ, hay đó chỉ là nỗi niềm báo víu lấy cái quá khứ êm đềm kia. Chẳng biết nữa, từ lâu ngươi đã không còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là hồi tưởng.

Thật đáng thương làm sao cho một "món quà" của Tuyết nữ!

Ngươi nhìn thấy một bầu trời đầy những vì tinh tú lấp lánh và mặt trăng huyền ảo, một khung cảnh xa xỉ không với tới ở Tuyết phủ này. Ngươi và chị gái ngồi ngoài mái hiên, cả hai đưa mắt ngước nhìn trời. Tuyết đã ngừng rơi chỉ còn đọng lại trên mái nhà, nền đất, hay những cành cây xanh đen buồn chán kia.

[……] rất thích mặt trăng, phải không, Yuzuru?

Lúc đó thật tuyệt làm sao nhỉ? Ngươi vẫn không phải ở một mình trong ngôi nhà lạnh lẽo như bây giờ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc ngươi bay theo gió. Thật lạnh, thật cô đơn.

Ngươi đứng dậy, chân bước từng bước trên thảm cỏ xanh đen do chúng chẳng bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời, chẳng bao giờ được phơi mình trong những tia nắng ấm áp kia. Quá xa xỉ với chúng, và cả ngươi nữa!

Đi rồi, người đi xa dần Tuyết phủ và khuất bóng sau hàng cây. Nơi này lại lạnh lẽo thêm, như chính ngươi vậy.
.
.
.
.
Tôi rẽ chân hướng vào lối cổng chính của Điệp phủ, vẫn như mọi ngày, vẫn sắc dù đen đó và lại ẩn mình dưới nó. Tôi không quá sợ mặt trời thiêu đốt, chỉ cần tôi không thấy nó, nó không chiếu thẳng vào da thịt tôi thì dù mặt trời có thấy tôi tồn tại thì cũng mặc kệ. Triết lí học của tôi là thế!

"Yukitsuki-san, cậu đến rồi! Tôi đang định tìm cậu đây"

Vừa bước vào trong phủ, một giọng nói dịu dàng từ trong vọng ra. Trùng trụ - Kochou Shinobu, chạy ra trên tay cầm một lọ thuốc, tay còn lại vẫy tay chào tôi. Hẳn là muốn tôi thử thuốc gì nữa đây! Cô ấy vừa tiến đến cách tôi chừng hai mét hơn, tôi ngửi thấy mùi hoa tử đằng tỏa ra từ lọ thuốc cô ấy cầm.

"Chết tiệt, cô muốn giết tôi thật à Kochou-san?"

Tôi hét lớn rồi chạy biến ra khuôn viên tránh thật xa cô ấy. Chắc chắn giờ cô ta đang cười nắc nẻ đấy! Tôi đi vòng ra sau phủ, một giếng nước đằng kia có mái che, tôi đến đó.

Yên tĩnh thật, hôm nay nơi này yên tĩnh lạ thường.

"Yuzuru!"

Tiếng Tanjirou vọng từ xa đến, cậu ta từ mái hiên chạy đến chỗ tôi.

"Tanjirou, có chuyện gì sao?"

"Cậu có thời gian chứ? Có vài chuyện tôi muốn hỏi cậu".

Tôi gật đầu.

Cậu ta không vòng vo gì cả, trực tiếp nói thẳng. "Cậu giống như Nezuko phải không?"

[ĐN KnY - Drop ] TUYẾT RƠI TRONG ĐÊM TRĂNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ