Nhà Tokito là một trong những nơi của các cánh đàn ông đến tìm niềm vui chốn hoan lạc, nơi này mang màu đỏ là chủ đạo, hầu hết nơi nào cũng treo đèn hồng sắc đỏ, đặt chậu hoa ở từng cây cột chống đỡ. Vừa nhận tôi và Tanjirou, bà chủ lập tức bảo bọn tôi bắt tay vào làm việc, căn phòng cuối dãy là nơi bọn tôi đang ở và đó cũng là nơi chưa đồ phơi sau mỗi lần giặt của các kỹ nữ ở đây. Các kỹ nữ ở đây rất tốt, phụ giúp chúng tôi rất nhiều, vì mới đến nên chỉ làm những việc chạy vặt.
"Cậu gấp đồ đẹp thật đấy Yu- a, Tokaku". Tanjirou mở miệng khen tôi khi vừa bước vào phòng, các chị gái trong đây đưa cậu ta đi tẩy trang rồi trang điểm lại vì thảm hoạ của Uzui tạo ra, có chút vui vui trong lòng đấy.
"Lúc trước tôi được dạy làm những việc này,". Tôi giũ thẳng kimono, nói tiếp. "Dù tôi không thích cho lắm!"
Cậu ta cười cười, đi đến ngồi đối diện gấp phụ tôi. Một lúc sau một chị gái mặc kimono tím hồng huyền ảo mở cửa phòng đi vào.
"Sumiko-chan, em có thể giúp bọn chị đem những thứ này lên phòng của oiran Koinatsu được không? Chỗ bọn chị đang bị thiếu người... ".
"Được chứ!". Cậu ta vui vẻ đồng ý, trước khi đi ghé vào tai tôi nói thầm. "Có gì tôi sẽ cố thu thập thông tin khi có thể"
"Nhờ cậu vậy". Tôi gật đầu nói thế, cậu ta mỉm cười đứng dậy ra khỏi phòng.
Giờ chỉ còn mình tôi, gấp quần áo không phải là khó, lúc trước khi còn nhỏ, mẹ tôi đã dạy cho chị em tôi, bảo rằng là nữ nhi phải biết những điều này. Ngoài ra còn dạy bọn tôi trà đạo, đánh đàn, trang điểm, may vá, chị gái tôi rất thích thú khi học chúng dù chị chẳng thêu thùa cái nào ra hồn của, tôi thì chỉ làm theo cho có vì để hai người họ vui.
Tôi thích học kiếm đạo cha thường dạy hơn những thứ này.
Chiếc kimono cuối cùng được đặt lên chồng cao bên cạnh, tôi thở phào thoải mái, bóp vai mỏi lừ của mình vì ngồi quá lâu.
"Cậu ta chưa về sao?". Tôi tự lẩm bẩm một mình.
"Tokaku-chan, em xong việc chưa? Bà chủ bảo em sang gặp bà". Một giọng nói nghe vô cùng êm tai nói vọng vào ngoài cửa, tôi đứng dậy mở cửa, miệng nói vâng vâng. Chị ấy dẫn tôi đi dọc hành lang dẫn đến một căn phòng lớn, bà chủ ngồi đó như đã được một lúc rồi. Chị đi cùng tôi cúi đầu rời đi để tôi một mình. Bà ấy trong rất hiền lành, nhân hậu, trên người mặc kimono màu sẫm, tóc được búi lên. Bà nhìn tôi, rồi bảo tôi từ nay phải làm việc chăm chỉ, phụ việc cho các chị và phải mở miệng cười chứ không có cái kiểu im im như thế. Tôi từ im lặng xếp đồ giờ phải đi mời khách ngoài nắng , bưng trà rót rượu, gảy đàn mua vui và còn phải trưng ra bộ mặt cười cười vui vẻ với những tên đàn ông đến tìm niềm vui khiến tôi muốn lật tung mọi thứ gần mình.
"Tokaku-chan, hết rượu rồi, em xuống hầm rượu lấy thêm đi". Chị kỹ nữ mặc kimono sắc đỏ ló đầu ra hành lang nói với tôi và chỉ đường đến hầm rượu rồi lui vào sảnh lớn.
Tôi theo lời chị đi đến căn hầm ở cuối dãy gần với phòng ban nãy tôi gấp đồ, tôi mở cửa nhìn vào, đó là một căn phòng nằm dưới lòng đất, mùi rượu từ bên dưới xộc vào mũi tôi làm tôi say sẩm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN KnY - Drop ] TUYẾT RƠI TRONG ĐÊM TRĂNG
Fanfiction[Yukitsuki Yuzuru] Không phải là người, cũng chưa hẳn là quỷ. Chỉ là kẻ đứng giữa ranh giới nhân - quỷ. Cái gọi là "ranh giới" ấy, mong manh vô cùng nhưng lại chắc chắn hơn cả. Nếu chẳng may sẩy chân thì chẳng thể quay đầu về phía "con người" được...