CHAP 15: CHƯƠNG HỒI TƯỞNG.

359 27 0
                                    

Từ rất lâu rồi, tôi luôn tự hỏi mình sinh ra vì điều gì?

Để nhìn thấy cha mẹ chết vào năm lên sáu?

Để nhìn chị gái biến mất vào năm mười bốn?

Hay là nhìn người bạn duy nhất và cả người thầy nhắm mắt?

Hoặc sinh ra chỉ để sống trong cô đơn?

Tôi không biết, tôi luôn tự hỏi nhưng rồi sớm muộn gì tôi cũng sẽ quên mất. Cứ như tôi đang mãi chìm sâu xuống đáy biển, cố vùng vẫy hay níu tay vươn lên cỡ nào cũng bằng thừa. Tôi luôn muốn có ai đó đến tát tôi một cái thật mạnh, xốc cổ áo tôi lên và hét lớn vào tai tôi rằng tôi không hề cô đơn.

Nhưng rồi cũng chẳng một ai, à không, có thì phải, tôi không nhớ.

Sau khi Tokaku chết, và lại biết tin 'thầy' mất, tôi cứ mãi lang thang khắp nơi giết quỷ hại con người. Tôi luôn cảm thấy cơn đói lúc nào cũng cồn cào trong bụng mình nhưng chẳng thể ăn được gì. Từng bước chân tôi đi trên thảm cỏ màu xanh đen, mặt trăng lung linh ung dung ngự trị trên đỉnh đầu, mệt mỏi, trong đầu tôi mãi xuất hiện hai chữ đó cho đến khi tôi không đi nỗi nữa mà ngã phịch xuống thảm cỏ xanh đen kia. Mùi cỏ thơm, mùi gió thoảng trong lành, mùi của sự yên bình.

Tôi muốn chết...

Tôi cứ thế nhắm mắt lại, cầu mong ngày mai nắng lên tôi sẽ gặp lại gia đình mình, cùng cười nói với họ.

Tôi nhìn thấy mình đang nằm trên đùi mẹ mình như ngày xưa, cha tôi ngồi bên đống lửa ánh đỏ cam, tay cho từng nhánh củi khô vào ngọn lửa, nhưng tôi chẳng thấy chị gái đâu cả.

"Cha, mẹ, [......] đâu rồi?". Tôi thều thào từng giọng yếu ớt như thể cổ họng tôi chẳng thể nói được, nó khô khốc vô cùng.

Họ không nói gì, chỉ cười buồn. Mẹ tôi đặt bàn tay mềm mại che mắt tôi, trước mắt tôi là màn đêm và tôi chẳng thể thấy gì cả. Tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng mà ấm áp của mẹ. "Giờ chưa phải lúc đâu, Yuzuru!".

Và tôi mở mắt, bởi những giọt mưa rơi tí tách trên mặt, khắp cơ thể.

Ông trời thật cứ thích trêu người, tôi cầu ngày mai nắng lên nhưng ông lại ban cho tôi cơn mưa từ nền trời xám xịt buồn bã kia. Tôi cười hừ, cứ ngồi mãi ở đây, để mưa cứ mãi rơi trên người mình.

Tôi muốn chết.

Hạ Huyền Nhất bị tôi giết chết, là một con quỷ tạo ảo ảnh, hình ảnh gia đình tôi đã hiện ra và chính tay tôi đã cắt đứt nó với những giọt nước mắt. Tôi đứng giữa khu rừng u ám, tro tàn bay theo gió, tôi chẳng biết tương lai mình sẽ về đâu với cuộc sống đáng nguyền rủa này. Một con quạ trắng bay đến đậu trên tay tôi, nó bảo với tôi rằng Chúa công muốn gặp tôi. Tôi còn không biết người đó là ai, nơi muốn gặp là ở đâu, tôi nhắm mắt xua nó đi, bỏ ngoài tai những lời nói của nó. Tôi chẳng muốn gì cả ngoài được phơi mình ngoài nắng và chết để trở về cuộc sống bình yên như ngày xưa.

Trời về khuya, tôi bước ra khỏi khu rừng, một người đàn ông đứng ở bìa rừng đi đến tự xưng là Trụ cột của Sát quỷ đoàn theo lệnh của Chúa công đưa tôi đến gặp ngài ấy. Tôi đảo mắt nhưng vẫn đi theo và đó là lúc tôi tìm thấy được mục đích mình tồn tại.

[ĐN KnY - Drop ] TUYẾT RƠI TRONG ĐÊM TRĂNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ