CHAP 14: TRẬN CHIẾN VỚI THƯỢNG HUYỀN LỤC - HỒI KẾT

369 32 0
                                    

Tanjirou, Zenitsu và Inosuke thành công trong việc cắt đôi đầu của Thượng Huyền Lục.

Nhưng bi kịch vẫn chưa kết thúc.
.
.
Từ nơi đầu của hai Thượng Lục chạm mặt nhau, một luồn khí màu đen xuất hiện như vũ lốc cuốn bay tất cả mọi thứ, trong tích tắc toàn bộ nơi này hoàn toàn bị biến thành đống đổ nát.

Tôi nhíu mày mở đôi ngươi đang dần mệt mỏi, cố giương mắt nhìn xung quanh.

Thật tốt quá, mọi người đều ổn!

Cơ thể tôi ngoài trầy xước đôi chút, cánh tay phải bị gãy thì vẫn ổn. Dẫu sao gì thì lát nữa nó cũng lành lại thôi mà, tôi chống tay đứng dậy, bên tay bị gãy do va chạm mà đau nhức không thôi. Mùi quỷ vẫn còn nồng nặc, ắt hẳn hai người kia vẫn chưa tan biến, tôi dùng kiếm làm nạn bước từng bước đi đến. Gần đến nơi tôi nghe thấy tiếng gây nhau mãi không ngưng, nhanh chân đi đến, tôi nhìn thấy Thượng Huyền Lục gây gổ với nhau. Nghe loáng thoáng trong lời nói, họ xưng "anh - em" vậy là có huyết thống với nhau à? Mặc cho chúng đang dần tan biến nhưng vẫn không thôi nói với nhau những điều làm đau lòng người trong gia đình thứ "tình cảm anh em" bị vấy bẩn bởi bản chất của loài quỷ sao? Tôi tự cười với bản thân mình.

Không biết tại sao cơ thể tôi lại di chuyển, chậm chạp đi đến chỗ anh em bọn họ. Tôi ngồi quỳ dưới đất, họ ngước mắt nhìn tôi. Tôi thấy mình như một đứa điên vậy.

"Tình cảm gia đình... Không phải thứ để nói những điều cay đắng như thế". Tôi chầm chậm nói, bây giờ việc thở với tôi còn khó khăn hơn, máu quỷ trong người vẫn không đủ để hồi phục vết thương bên trong lẫn bên ngoài cửa tôi.

Dứt lời, trước mắt tôi là hình bóng chị gái tôi, người mà tôi không thể bảo vệ được, chị chỉ mỉm cười, nói hoà cùng với giọng của tôi.

[Là người cùng máu mủ phải luôn yêu thương nhau chứ, cho dù không giống nhau hay ghét bỏ nhau thì trong cơ vẫn luôn chảy dòng máu như nhau cả thôi]

Người anh trai đưa đôi mắt lờ đờ nhìn tôi, khoé môi khẽ nhếch lên, chất giọng khàn khàn cùng giọng điệu tôi chẳng ưa một chút nào. "Mày làm sao hiểu được bọn ta cơ chứ, mày có biết gì về bọn tao đâu mà nói?"

Hắn dừng lại một chốc rồi lại nói. "Lúc mày tấn công tao, tao đã thấy mày quen lắm... A, ta nhớ rồi! Mày giống hệt con nhãi đã đánh Daki. Tao định xong việc này sẽ tìm nó tính sổ mà giờ phải chết ở đây với con em ngu ngốc này."

Lời hắn làm tôi nhớ đến lời mà người nghe đàn của tôi nói. "Hai ngày trước tôi cũng gặp một người giống như cô em vậy".

Tôi nhớ là mình chưa từng có chị em song sinh.

Anh em họ vẫn gây nhau tiếp tục, lần này là nói về người đã đánh ai đó tên Daki, nhưng tôi nghĩ đó là tên của cô em gái. À, phải rồi, cô em gái nhìn cũng không đến nỗi tệ, là anh mà không bảo vệ khuôn mặt xinh đẹp của em mình thì đúng là....

Mặc kệ cuộc cải vã vô nghĩa mà mình đã ngu ngốc xen vào, tôi chống kiếm đứng dậy, đi từng bước về phía trước. Bình minh vẫn chưa lên, tôi luôn thích khung cảnh lúc mặt trời chưa xuất hiện, một sắc đen nhợt nhạt chực chờ tan biến. Tôi đi nhanh hơn nữa, mặc cho cơn đau vẫn âm ỉ không thôi.

[ĐN KnY - Drop ] TUYẾT RƠI TRONG ĐÊM TRĂNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ