tập 1.3

361 8 0
                                    

3,
Ngôn ngữ hoa kiều mạch

Bữa trưa hôm nay Eun Tak lại ăn cơm một mình. Bất cứ học sinh nào ở độ tuổi này cũng sẽ làm ầm lên rằng sao có thể ăn cơm một mình được, nhưng Eun Tak đã quá quen với chuyện này. Chẳng bao lâu nữa là đến kỳ thi đại học. Phía sau cô, đám học sinh xầm xì bàn tán: "Con bé ấy nhìn thấy ma đấy." Eun Tak mặc kệ. Cô chỉ cần kéo mũ áo hoodie lên trùm kín đầu, đeo tai nghe vờ như không biết là yên chuyện. Eun Tak rất muốn nghe theo lời mẹ dặn, nhưng cô cũng khổ sở vì đám hồn ma cứ hở ra là xuất hiện. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Eun Tak rất hay nói chuyện với không khí. Cuối cùng người ta quy cho cô là quái dị, thành ra cô lúc nào cũng lủi thủi một mình. Eun Tak có thói quen vừa đi vừa đeo tai nghe nghe radio. Cô rất thích giọng nói dịu êm của DJ.

"Ê!"

Giọng nói DJ đang giới thiệu bài hát bị cắt ngang bởi một tiếng kít chói tai, liền sau đó là giọng nói của một đứa con gái gọi Eun Tak. Cô giật nảy mình, nhưng vẫn cố hết sức làm như không có gì cả, vờ như chưa nghe thấy gì hết. Eun Tak đưa tay lên chạm vào chiếc khăn quàng màu đỏ quấn quanh cổ, rồi vặn âm lượng điện thoại trong túi áo lên mức cao nhất. So với những lời xầm xì bàn tán sau lưng cô của bọn học sinh trong trường, việc lờ đi giọng nói của đứa con gái phiền phức này mới thật sự là việc khó khăn.

"Ê, nghe bảo cô là Cô Dâu của Yêu Tinh hả?"

Cô Dâu của Yêu Tinh.

Đám hồn ma thi thoảng lại gọi Eun Tak như vậy. Có vẻ như trong giới ma quỷ, cô chính là Cô Dâu của Yêu Tinh. Tại sao lại thành ra như thế thì cô không tài nào hiểu được. Chắc vì Eun Tak có thể nhìn thấy ma quỷ, nên được gán cho cái biệt danh đấy cũng nên. Bọn họ gọi cô là "Cô Dâu của Yêu Tinh", tức là cô có một người chồng. Thế nhưng mặt anh ta tròn méo thế nào cô còn chưa được thấy nữa là. Chuyện này khiến Eun Tak cảm thấy rất bứt rứt, nhưng đôi lúc cũng phần nào mong đợi. Có chồng vậy thì cô sẽ có một gia đình cho riêng mình. Không, không được. Cho dù Eun Tak cần một ai đó, cần một gia đình đến thế nào đi nữa, cũng không thể vớ bừa một tên yêu tinh cộc cằn, nham hiểm làm chồng được.

Cứ thế, vừa thơ thẩn trôi theo những dòng suy nghĩ miên man, Eun Tak vừa khe khẽ ngâm nga theo giai điệu bài hát. Hôm nay trời đổ cơn mưa, nhưng Eun Tak không có ô. Giữa cơn mưa rả rích, cô chỉ trùm độc cái mũ của áo hoodie, còn vừa đi vừa hát, bộ dạng nhìn kiểu gì cũng giống người đầu óc có vấn đề. Mưa rơi rỉ rả làm chiếc mũ của Eun Tak ươn ướt nước.

"Ê! Rõ ràng cô nhìn thấy tôi mà."

Con ma trinh nữ dai như đỉa đói. Nó có mái tóc dài thườn thượt, lì lợm bám theo Eun Tak đến cùng. Eun Tak cố tình chuyển hướng để không phải chạm mắt với nó.

"Sao cô cứ vờ như không thấy tôi thế?"

Nó vẫn nhất quyết không buông tha cho cô. Eun Tak vừa rẽ sang hướng ngược lại, con ma liền nhảy xổ vào cô rồi ré lên một tiếng đinh tai nhức óc.

"Con nhỏ xấu xa!"

"Á! Cái mặt!"

Con ma trinh nữ biến thành một hình dạng ma quái khác hoàn toàn với lúc nãy. Eun Tak nhắm nghiền mắt lại vì sợ. Cô đành bỏ cuộc, không thèm phớt lờ con ma nữa. Eun Tak lườm xéo nó một cái rồi xua xua tay, ý bảo nó tránh ra chỗ khác.

Goblin Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ