2,
Cô Dâu của Yêu TinhĐã mấy tháng trôi qua kể từ khi Kim Shin đặt chân lên một đất nước xa xôi khác. Vùng đất này cũng đang xảy ra chiến tranh liên miên, hệt như Goryeo quê hương anh. Nơi này ban đầu là của người Pháp, sau lại chuyển sang Anh. Mỗi một lần thay tên đổi chủ là một lần những con người nơi đây phải trải qua một trận mưa máu gió tanh. Kim Shin bấy giờ đã trở thành Yêu Tinh, anh cứ như vậy sống buông trôi theo ngày tháng. Có lúc anh đứng lặng quan sát mọi chuyện, cũng có lúc ra tay can thiệp vào.
Kim Shin không hề già đi. Vậy nên mỗi khi có người bắt đầu lấy làm lạ về chuyện đó, anh sẽ quay trở về mảnh đất quê hương. Kim Shin cứ đi đi về về giữa hai bên như thế. Cậu bé đầu tiên theo hầu anh năm nào đã trở thành một ông lão, rồi qua đời. Cháu trai của ông ấy tiếp tục theo hầu hạ anh, và cũng lại qua đời. Trên mảnh đất ngoại quốc này, Kim Shin đã dựng lên chừng ba bốn ngôi mộ của họ, còn anh thì vẫn không có được ngôi mộ cho riêng mình, vẫn không thể an nghỉ.
Yêu Tinh lại lên đường trở về cố hương. Nơi này giờ đây đã không còn mang tên Goryeo hay Joseon nữa rồi, mà gọi là Hàn Quốc. Mỗi lần anh quay lại, mọi thứ lại đổi thay đến chóng mặt. So với lần đầu anh sống ở triều đại Goryeo, thời kỳ Joseon tốt hơn nhiều. Cũng có những giai đoạn không thể sánh được với thời Joseon. Thế gian xung quanh Kim Shin cứ liên tục thay da đổi thịt. Chỉ còn thủ đô và những con đường vẫn giữ được nét của ngày xưa cũ.
Con người vẫn thế. Bản chất của họ vẫn y nguyên, chỉ có cái ăn cái mặc là khác dần theo thời gian. Mâu thuẫn hay yêu thương, họ luôn vun đắp những cảm xúc ấy dưới hình hài giống hệt nhau, rồi lại đập nát nó. Kim Shin lững thững tản bộ men theo con đường cạnh bức tường đá, nhẹ nhàng bước lên lá phong đã rụng đầy. Nơi đây là đất nước lá phong rất nổi tiếng.
Đang thong thả bước đi, Yêu Tinh bỗng trông thấy một bức tường kỳ lạ. Bức tường này người thường vốn không nhìn thấy được. Anh bèn dừng chân. Nơi ánh mắt Yêu Tinh chạm đến, có một người đàn ông đang đứng bên trong. Chừng như cảm nhận được ánh mắt anh, người đàn ông liền ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"... Yêu Tinh?"
Người đàn ông bên trong cánh cửa lẩm bẩm một mình. Anh ta chính là Thần Chết. Quán trà của Thần Chết chỉ có cùng là thần chết như anh ta, người chết, hoặc thần linh mới có thể trông thấy hay mở được cửa mà thôi. Hai người đàn ông giương mắt nhìn nhau trân trối.
"Thần Chết?"
Về cơ bản, cả hai đều là những hữu thể rất gần với Thần, nhưng linh hồn của họ lại khác biệt về chủng loại. Yêu tinh là một dạng tồn tại không thể biết được sẽ hiện lên ở đâu, đã vậy còn dám đánh cược với Thần. Trong khi đó thần chết chỉ là... nhân viên quèn làm công ăn lương. Họ thực thi những công việc được Thần giao cho. Họ phải thu thập linh hồn người chết, sau đó đưa họ đến thiên đường hay địa ngục. Công việc thật sự rất vất vả và mệt mỏi. Thần chết là những con người phạm phải tội lỗi tày trời không thể rửa sạch, bất đắc dĩ mới phải làm công việc này.
Theo lời kể của những con người đã vinh dự chạm đến ngưỡng cửa cái chết, thần chết lúc nào cũng mặc nguyên một cây đen thui, đến cái mũ chụp đầu cũng đen nốt. Cái mũ rộng vành ấy ngoài việc giúp che kín gương mặt, còn có công dụng quan trọng nhất là để những con người bình thường không thể nhìn thấy họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Goblin
RomansaMột lời nguyền lãng mạn trói buộc Cô dâu và Yêu tinh..." Tựa như định mệnh đã sắp đặt, hai con người xa lạ bị cuốn vào với nhau. Thế nhưng kết cục và định mệnh chỉ ra lại là một lựa chọn thật bi thương. Càng muốn rời xa nhau, mối nhân duyên mạnh mẽ...