Tôi cũng có một trái tim.

544 45 1
                                    


Là cô đang thương hại Jeon Jungkook sao?
Ý nghĩ vừa lóe lên đã lập tức bị cô dập tắt. Chắc chắn vừa rồi bị ảo giác, cô mới cảm thấy hắn đáng thương. Hắn ta đứng trên đỉnh cao nhất của danh vọng, người người phải ngước nhìn, muốn cái gì được cái nấy, còn thiếu thốn cái gì chứ? Cô hận hắn còn chưa hết, sao có thể đồng cảm với hắn được.
Một cơn đau xẹt ngang qua khiến bờ mi xinh đẹp nhíu chặt lại. Nhìn những vết kim trên người, cánh môi run rẩy nở ra một nụ cười trào phúng.
Người cô nên thương hại là bản thân mình mới phải!
Hốc mắt cô bắt đầu đỏ ửng, những giọt nước long lanh thi nhau rơi xuống ngang tai, ướt đẫm cả hai bên gối. Ngày mười tháng sau, cô và Kim Taehyung dự định sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng đêm qua, cô lại cùng một tên đàn ông khác lên giường, đám cưới này, coi như bị cô hủy bỏ.
Trái tim cô như bị một bàn tay cầm lấy, ra sức bóp nghẹt. Ba năm bên cạnh anh, chưa bao giờ cô phải chịu uất ức cả, cô lúc nào cũng được anh dung túng, bảo vệ. Với những hành động dại dột của cô, người nhận sai luôn là anh.
Jeon Jungkook không như vậy, hắn ta luôn tự cho mình cái quyền quyết định cuộc sống của người khác, chẳng quan tâm đến cảm nhận của họ. Một người đàn ông chứa đầy dục vọng chiếm hữu ấy, không đáng để cô yêu thương.
___

- Jeon tổng, có cần đi thăm Park  tiểu thư không?
- Không cần, nhốt cô ta ở bệnh viện vài hôm, tuyệt đối không được uống thuốc giảm đau, cho cô ta nhớ kĩ sự trừng phạt này.
Jeon Jungkook nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm rượu trên tay, một lúc sau lại cất giọng lạnh như băng:
- Còn nữa, trông chừng cô ta cho kĩ.
- Vâng.
Người kia thấy hắn phẩy tay một cái, biết ý lui ra ngoài.
Căn phòng chỉ còn lại thân ảnh của Jeon Jungkook. Người đàn ông chậm rãi bước đến bàn làm việc, lòng bàn tay ôm gọn lấy vật đặt ngay ngắn trên bàn. Là điện thoại của Park Chaeyoung.
Nhớ lại buổi sáng, hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của cô. Khi hắn cầm lên, màn hình hiện ra hai chữ "Chồng yêu". Không cần nói, hắn cũng biết từ đấy ám chỉ ai. Trong lúc nhất thời xúc động đã đem nó giấu vào hộc bàn.

Đôi tay thon dài nhẹ nhàng bật nguồn điện, một hình ảnh chói mắt đập vào đôi đồng tử đẹp đẽ. Nền điện thoại của cô là ảnh của cô cùng Kim Taehyung đang ôm nhau. Thân hình to lớn của anh ta ôm gọn lấy dáng người nhỏ bé của cô, trai thanh, nữ tú trông thật đẹp đôi.
Đáy mắt hắn dán chặt vào nụ cười của cô, ánh mắt liền nổi lên một tia ngoan độc, sắc mặt lạnh lẽo đến dọa người. Nụ cười ấy đẹp như hoa bạch ngọc lan, vô tư và mãn nguyện.
Trong bức ảnh, tầm nhìn của cô dường như chỉ khóa chặt trên người Kim Taehyung, đôi mắt cô nhu tình, tràn đầy tình yêu với anh ta.

Bộ mặt này của cô, dường như chưa bao giờ xuất hiện trước mặt hắn.
Nhớ lại ánh nhìn của cô mỗi lần bên hắn tràn đầy lửa hận, con ngươi phủ lên một tầng sương mù dày đặc.
Park Chaeyoung từng bảo, hắn không hề có trái tim, vậy thứ đang đau đớn trong lồng ngực là cái gì?
Cô từng nói rằng hắn là ác ma không có tình yêu. Vậy cái cảm giác khi nghe tin cô tự tử hắn vội vàng hủy bỏ hai cuộc họp quan trọng, phóng xe đến nỗi suýt mất mạng, cảm giác sợ hãi khi nhìn cô nằm bất động trong giường bệnh, cảm giác vui sướng như được cứu sống khi nghe thông báo cô qua cơn nguy kịch... là cái gì?
Một làn khói thuốc từ từ nhả ra, lồng ngực như bị một tảng đá đè chặt, tâm trạng ngày một nặng trĩu. Hắn cũng là một người bình thường và cũng có một trái tim. Nhưng trái tim của hắn chỉ dâng hiến cho một mình cô, lại bị cô chà đạp không thương tiếc...

______________________________________

Mong các bác ủng hộ fic mới của tôi:33 

Mặc dù fic mới là vrose nhưng tôi hứa fic này sẽ là fic ngọt hơn đường :))

Bảo bối à, em không thoát được đâu.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ