- Không ngờ Jeon tổng trong truyền thuyết khi say lại có bộ dáng si tình như vậy.
Tại một góc nhỏ quán bar, người đàn ông tóc trắng khẽ cười. Trên khuôn mặt thanh tú kết hợp với lời nói đầy châm chọc làm ngũ quan anh ta thêm phần xảo trá.
Jeon Jungkook không thèm đoái hoài đến sự mỉa mai của anh ta, một hơi nốc cạn chai rượu trong tay. Chiếc áo sơ mi trên người bị giật ra, khuy áo đứt một nửa, để lộ ra vòng ngực săn chắc, làn da màu đồng thoắt ẩn thoắt hiện. Một tay hắn cầm rượu, tay còn lại vắt lên thành ghế, hắn ta gác chân phải lên chân trái, tạo tư thế thoải mái nhất. Bộ dáng xộc xệch kia không những không làm cho Jeon Jungkook mất đi khí phách, mà còn tạo nên sự quyến rũ, lôi cuốn biết bao cô gái tình nguyện ngã vào lòng.
- Chà bộ dạng thảm hại kia! Tôi tò mò không biết con gái nhà ai có thể làm cậu mất đi uy phong vậy.
- Park Jimin, cậu chán sống rồi sao?
- Được rồi. Được rồi. Jeon Jungkook, cậu thật nhàm chán.
Dường như đã quá quen với thái độ không coi ai ra gì của Jeon Jungkook, anh ta không hề tỏ ra sợ hãi, ung dung ngồi thưởng rượu. Chất lỏng của rượu truyền vào cổ họng, đắng ngắt.
- Này, chết rồi à?
Park Jimin bất đắc dĩ thở dài. Anh ta vừa chuyển tầm mắt lên sàn nhảy năm phút, quay lại đã thấy hắn nằm chết dí trên sô pha.
- Lại nữa, sao lần nào tôi cũng phải đưa cậu về?
Jeon Jungkook và Park Jimin từng cùng nhau trải qua thời khắc sinh tử nên thân nhau như ruột thịt. Đến năm mười tám tuổi, anh ta xuất ngoại, hai người họ dần ít liên lạc hơn, nhưng không vì thế tình cảm của họ bị bào mòn.
____
- Park thiếu, thật may quá, chúng tôi đang tìm Thiếu gia.
- Bác Kang, có chuyện gì sao?
Quản gia Kang vừa thấy Park Jimin đỡ Jeon Jungkook từ cổng vào, mừng rỡ chạy ra đón.
- Tiểu thư nhà chúng tôi đang náo loạn ở trong viện, đòi gặp Thiếu gia.
- Tiểu thư? Là con nuôi của cậu ấy sao?
- Đúng vậy.
- Nhưng cậu ta đã say như chết rồi. Hay là thế này, bác cho tôi địa chỉ bệnh viện, tôi sẽ giúp bác giải quyết chuyện này.
Trong lòng Park Jimin nảy ý cười. Mười năm trước, anh ta nghe đồn Jeon Jungkook nhận một đứa con nuôi, lúc đấy ta còn không tin, sai người đánh mấy tên tung tin đồn để giữ thanh danh cho Jeon Jungkook.
Thật không ngờ...
- Vậy được, cảm ơn cậu!
____
- Các người mau thả tôi ra!
- Mau gọi Jeon Jungkook đến đây.
- Tên biến thái chết tiệt, hắn ta đang ở đâu?
Vừa vào đến hành lang bệnh viện, Park Jimin đã thấy các y bác sĩ khổ sở chạy tán loạn. Đi đến tầng chăm sóc đặc biệt, anh ta lại nghe thấy tiếng chửi rủa jeon Jungkook, gương mặt liền biến sắc.
Cô gái này thật bản lĩnh a.
Đến cả anh ta cũng chưa từng dám nói Jeon Jungkook thậm tệ vậy.
Bước đến cửa phòng bệnh, hai chân Park Jimin như bị hóa đá, đứng bất động. Trước mắt anh ta là hình ảnh quen thuộc, mà nhân vật chính trong bước ảnh là người anh ta không thể nào quên.
- Park Chaeyoung.
Cô gái nghe tiếng gọi tên, dừng tất cả hành động đập phá, quay ra cửa. Cảm giác của cô cũng không khác bao nhiêu so với anh.
- Park Jimin?
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo bối à, em không thoát được đâu.
Lãng mạnMười năm trước, hắn nhận nuôi cô. Mười năm sau, hắn lại đem lòng yêu cô. Hắn - Jeon Jungkook: là người đàn ông yêu cô điên cuồng nhưng lại không biết cách bày tỏ, mà chỉ biết cách trói buộc cô làm cho cô hận hắn. - Ta không phải là thiên thần...