- Cô chẳng phải là vị hôn thê của Kim Taehyung sao?
Đôi mắt anh đảo lộn, không đoán được anh ta đang nghĩ gì. Chỉ là một lúc sau, đôi chân dài bước nhanh tới giường bệnh, nắm chặt khủy tay cô.
- Cô dám phản bội Taehyung?
Quả nhiên anh ta không nhìn lầm cô. Mục đích của cô lúc đầu bám lấy Kim Taehyung vì tiền của cậu ta. Sau khi về nước thấy Jeon Jungkook gia thế tốt hơn liền quay lại với hắn. Lòng dạ người đàn bà này đúng là ác độc!
Nghĩ tới đây, bàn tay Park Chaeyoung càng siết chặt, như muốn cắt đứt gân cốt người phụ nữ này.
- Đau! Bỏ ra!
Park Chaeyoung đang bệnh, sức lực vốn yếu ớt, cộng thêm cánh tay bị ghì chặt, cô gần như không có sức phản kháng, chỉ biết lắc đầu kêu lên.
- Cô đừng tưởng chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt, tỏ vẻ đáng thương thì tôi sẽ động lòng. Mấy trò của cô lừa được Taehyung, lừa được Jungkook chứ không bao giờ lừa được tôi đâu.
- Anh bị điên à? Bỏ ra đau quá.
Sắc mặt cô ngày càng trắng bệch, mình mẩy run rẩy, thân thể mềm nhũn, căm thù lườm anh ta. Giờ đây, cô chỉ ước có một luồng sức mạnh nhập vào người mình, để một cước đá bay anh ta.
Chẳng phải sự việc hôm nay đều là do anh ta hại sao? Nếu ngày hôm đó, Park Jimin không đuổi cô đi thì ngày hôm nay cô đâu phải bị nhốt ở đây chịu đau đớn?
Park Chaeyoung toàn giải thích nhưng phát hiện sức lực không còn, cằm lại bị bóp chặt, chỉ đành nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy sát khí của Park Jimin.
Park Jimin thấy cô im lặng, nghĩ mình đã đoán đúng sự tình, đôi mắt chuyển thành màu xám xịt, cả người tỏa ra một sự chết chóc khiến người ta không dám đến gần.
- Quyến rũ được hai người đàn ông hoàn hảo trong lòng cô thỏa mãn lắm phải không? Bắt cá hai tay... à không, chắc cô còn rất nhiều tình nhân khác bên ngoài để dự phòng.
Nghĩ đến bộ dạng say xỉn của Jeon Jungkook, giọng nói mệt mỏi của Kim Taehyung qua điện thoại, hàm răng anh ta nghiến chặt, đẩy ngã cô xuống giường.
- Ưm!
Một tay anh ta ôm gọn lấy hai cổ tay của cô đặt trên đỉnh đầu, tay còn lại từ từ tháo cúc áo của cô. Park Chaeyoung không mặc nội y bên trong, chỉ mặc duy nhất bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình. Vì vậy, khi Park Jimin tháo mới chỉ tháo được hai chiếc cúc, nơi mềm mại bên trong đã thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhìn người con gái ngại ngùng đỏ mặt dưới thân, cổ họng Park Jimin đã khô khốc, yết hầu liên tiếp chuyển động, anh ta cay nghiệt nói:
- Hóa ra bộ dạng này của cô đã mê hoặc hai cậu đấy.
- Không... Đừng!
Park Jimin trút hết sức rặn ra từng chữ, con ngươi từ lúc nào đã ngân ngấn nước.
- Tỏ vẻ thanh cao gì chứ? Cơ thể này của cô rốt cuộc đã bao nhiêu đàn ông chạm vào rồi?
Park Jimin theo đường cong trên cơ thể, bàn tay từ ngực truyền xuống eo cô. Cơ thể anh ta như bị hút vào, ngày càng gần kề với thân thể cô. Mùi bạc hà tỏa ra khiến anh không kìm được, chiếc lưỡi đinh hương theo nhịp từ từ tiến vào khoang miệng cô, dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ, không cho cô cơ hội trốn thoát.
- Các người đang làm gì?
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo bối à, em không thoát được đâu.
RomansMười năm trước, hắn nhận nuôi cô. Mười năm sau, hắn lại đem lòng yêu cô. Hắn - Jeon Jungkook: là người đàn ông yêu cô điên cuồng nhưng lại không biết cách bày tỏ, mà chỉ biết cách trói buộc cô làm cho cô hận hắn. - Ta không phải là thiên thần...