Vì hơi thở ấm nóng lúc nãy của cậu làm anh suýt không tự chủ được mà hôn cậu. Anh dừng xe lại, chờ đèn đỏ đồng thời cũng tìm cách ổn định lại hơi thở gấp gáp cùng con tim như muốn nảy lên của mình, nhất thời hơi lơ đãng
"Mew, đèn xanh kìa."
____ Mew, đèn xanh kìa.
____ Đừng lo, sau này đi với em, em nhìn đèn giao thông cho anh, nhất định không có chuyện.
"Mew?" cậu đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh.
Giật mình bởi tiếng gọi của cậu cùng tiếng còi xe inh ỏi phía sau, anh cho xe chạy về phía trung tâm thương mại giữa thành phố."Không phải đưa tôi về sao, anh đưa tôi đi đâu vậy?"
"Áo bị em làm ướt hết rồi, đi mua áo mới, đây là hàng giới hạn, ở trung tâm mới có."
"Tôi không mang theo tiền, hay anh cho tôi hiệu áo đi khi nào tôi mua cho anh."
"Sợ lần sau đi sẽ không còn, chiều nay em cũng không có tiết đi luôn đi."
"Vậy về nhà sẽ trả lại tiền cho anh." mặc dù quen biết lâu vậy, cũng không biết được gia thế của anh, cả áo cả bút đều không phải hàng tầm thường có thể mua đại ở chợ.
Cửa hàng trung tâm không phải là khu trung tâm thương mại mà là một chi nhánh cửa hàng lớn bán các loại đồ hiệu xa xỉ, số lượng có hạn.
Thật sự rất sốc với một người chưa từng khoác lên mình bộ độ hàng hiệu nào - không bao giờ dám bước vô mấy cửa hàng lớn như thế này. Lướt qua giá treo đồ, toàn những thương hiệu nổi tiếng mà cậu chỉ có dịp thấy qua các người mẫu trên ti vi. Mà tất cả đều không có bảng đề giá, một cái cũng không.
Thấy anh đứng nói chuyện với người bán hàng, nói tiếng Anh như gió. Cậu cái gì cũng học không tệ nhưng tệ nhất là nhạc và ngoại ngữ, việc nói tiếng Anh đối với cậu khó như lên trời. Bây giờ thấy anh đứng nói như người bản địa thì cảm giác mình như mới rơi xuống trái đất vậy.
Cậu khóc ròng trong lòng mà trách móc. Sao không nói tiếng Thái mà nói tiếng Anh làm gì chứ, tính dằn mặt người học dốt như cậu sao.
Rất hối hận vì ban nãy đã hắt nước vào người anh, một xô nước đó chắc bằng nước mắt nếu cậu khóc được a, bây giờ nghĩ cho tương lai sau này không có tiền ăn mà mặt cậu như đưa đám.
Anh chỉ chỉ vào cái áo treo trên tủ kính, rồi người bán hàng cúi đầu đi vô trong. Bước tới chỗ cậu, theo thói quen dùng mặt lạnh lùng mà hỏi."Sao, ngồi một chỗ chờ chán lắm hả, nãy ăn no chưa có đói không, bên đối diện có một quán ăn, đưa em đi ăn."
"Không cần anh không lấy áo sao." chẳng lẽ ở đây không có phải nhập bên nước ngoài về sao, vậy giá của nó......
"Không có kiểu dáng anh muốn, họ vào kho lấy rồi, chắc mất một lúc, sợ em chán nên rủ em đi ăn."
Đúng lúc đó có cuộc gọi đến cho anh, Run đang gọi
"Ngoan, ngồi đây chờ một lát, anh đi nghe điện thoại." anh đưa tay lên mà xoa xoa đầu cậu rồi bước đi.
Cậu nhìn theo bóng lưng đẹp trai quen thuộc vừa mới quay đi, thật giống với bóng lưng năm đó đã bỏ cậu.
Run nói đã điều tra được thông tin 2 năm trước của cậu, cụ thể thì đợi anh đến lấy bản báo cáo. Đưa tay sờ lên bóng dáng cậu qua tấm kính, anh thầm mỉm cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐỊNH MỆNH CỦA ANH VÀ EM
Fanfiction"Mew, em thích anh." ___________________ "Anh yêu em."