Tên vệ sĩ dựa theo phân phó của Fiat đem cửa xe mở ra. Lại dùng hết khí lực giúp Fiat vừa mang vừa cưỡng ép, miễn cưỡng đem người mang lên lên xe.
Thời điểm Gulf bị hắn mang ra khỏi bệnh viện. Từa hồ rất không vui, miệng la hét kêu to. Hoặc là dùng chân tay mình giãy giụa, như cảm giác chỉ dựa vào những động tác này không đủ dùng. Cậu liền lấy răng mình cắn bất luận người nào tiến tời gần. Biểu tình hung hăng giống như một chú chó nhỏ bị người ta giẫm phải đuôi. May mắn bản lĩnh của thủ hạ Fiat và bản thân hắn cũng không tồi. Nên không ai bị Gulf làm bị thương.
Gulf sau khi bị nhét vào trong xe, vẫn quay đầu nhìn lên bầu trời. Biểu tình trên mặt ủy khuất, giống như tùy thời đều có thể khóc lên. Cửa xe đóng lại, cậu ghé vào trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, miệng không ngừng thì thào nhớ kỹ một chữ:"... Mew.. Mew.." Vô cùng cố chấp mà lặp đi lặp lại.
Khi Mew trở về thành phố BangKok cũng đã là đêm khuya của hai ngày sau. Mấy ngày qua, hắn vì cứu Mild mà vẫn luôn theo dõi bọn người khả nghi nhất có thể. Thẳng cho tới khi hắn đến nơi ở của bọn chúng, lại không có một chút tin tức liên quan đến Mild. Bởi vì sợ mất dấu bọn người đó, hắn ngay cả chợp mắt cũng không dám.
Tâm tình trầm tĩnh lại, Mew có một loại xúc động muốn nhanh chóng quay về nhà. Vì thế chiếc xe đang đi trở về của hắn dần nhanh hơn.
Mew rời đi thành phố BangKok vài ngày. Ban đầu hắn có mang theo điện thoại di động. Nhưng trong một lần truy đuổi bọn người kia hắn đã làm rớt mất. Đến cả chiếc đồng hồ đeo trên tay cũng không biết lúc nào khôg còn nữa. Mew chỉ đành dùng điện thoại công cộng gọi cho điện thoại bàn ở nhà. Nhưng vài lần gọi đi, chỉ nghe được hồi chuông điện thoại thật lâu mà không có người trả lời. Trong lòng hắn lo lắng, nhưng hắn vẫn còn đang theo dõi bọn khả nghi kia. Cho nên hắn chỉ đành đè nén sự lo lắng trong lòng. Tận lực mau chóng đem người cứu ra, sau đó sẽ cấp tốc trở về tìm Gulf. Nhưng lại không có kết quả.
Mew lao điên cuồng trên con đường vắng tanh của nửa đêm . Nhưng càng đến gần ngôi nhà của hai người. Trong lòng hắn càng thêm kích động, nghĩ muốn nhanh lên một chút, mau chóng trở về bên cạnh cậu.
Gulf là một người đối với thế giới này không có cảm giác an toàn. Điểm này ngay từ khi bọn họ quen biết hắn liền nhận ra. Cho nên khi hai người ở cùng nhau, hắn luôn tận lực cho cậu cảm giác an toàn nhất. Nhưng lúc này hắn lại rời đi lâu như vậy. Hai người cũng không có liên lạc với nhau, không biết cậu ở nhà sẽ biến mình thành cái bộ dạng gì.
Về đến nhà, mở ra cánh cửa chính. Mew không bật đèn mà bước nhẹ vào phòng ngủ...
Mew vốn nghĩ muốn cho người nằm trên giường một cái ôm ấm áp mà an tâm. Nhưng sau khi hắn vừa tiến vào phòng ngủ. Dựa vào đôi mắt tinh tường có thể nhìn rõ trong bóng tối, hắn liền phát hiện trên giường không có người, chăn được xếp gọn gàng chỉnh tề.
Chuyện gì xảy ra? Gulf của hắn ở đâu?
Mew mở đèn phát ra một tiếng "tạch". Căn phòng trống rỗng trong nháy mắt sáng ngời lên. Đôi mắt nhíu lại dần dần thích nghi với ánh sáng. Hai chiếc gối màu đen để trên giường vẫn chỉnh tề như trước. Ngay cả ga giường cũng phẳng phiu. Giống như trong khoảng thời gian hắn rời đi, không có bất kỳ ai từng nằm ở đây.