"Tại sao không nói với em sớm hơn mà cứ phải nhìn em đau khổ ba tháng?" Gulf khịt mũi mỉa mai "Chuyện này chính anh cũng hiểu rõ, anh tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác."
Mew ngồi trên giường bệnh, áy náy nhìn cậu.
Gulf gãi tóc "Không nói nữa, anh có thời gian để chuộc lỗi với em, bây giờ thì mau khỏe lại đi, đừng có nằm phịch trên giường cả ngày như thế."
Mew nắm lấy tay cậu, cọ mặt mình vào mặt cậu "Anh chắc chắn sẽ sớm khỏe lại, anh muốn làm bữa sáng cho em, anh muốn đưa em ra ngoài chơi, anh muốn hầu hạ em mỗi ngày."
"Anh không cần phải làm việc nữa à?"
"Công việc không quan trọng bằng em, cái gì cũng không có gì quan trọng bằng em."
Lời này nghe vào tai rất có vẻ hay ho, Gulf không nhịn được nở một nụ cười "Em sẽ không đi làm đâu, anh phải nuôi em."
"Được, anh sẽ đưa em đi chơi, được không, chờ khi nào anh tốt lên, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới đi."
"Có mệt không?" Gulf nghe có vẻ rất hưng phấn, sở thích của cậu không phải là yên ổn ở một chỗ.
Mew cười nói "Nếu em có tiền ắt sẽ không mệt mỏi thôi."
Gulf không thể không cười khúc khích "Không sao, anh có tiền là được."
Mew sững người, nhìn Gulf lơ đãng tự lẩm bẩm "Anh đã không thấy em cười trong một thời gian dài."
Gulf không nhịn được mà sờ vào mặt anh một cái.
"Anh nằm mơ cũng muốn thấy em cười với anh." Mew nhìn sâu vào mắt Gulf, không chớp mắt, như thể anh sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào vậy.
Trái tim Gulf run rẩy, cậu nhẹ nhàng vỗ trán Mew "Giả bộ đáng thương cho ai xem."
Mew nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cậu, đôi mắt dịu dàng và ấm áp, khiến cho Gulf cảm thấy trái tim mình như được làm bằng sáp đang tan chảy ra từng chút một.
Bệnh viện Mew ở là nằm trong trung tâm của BangKok rồi, rất lớn, rất nhiều thiết bị tốt, mấy lần bị thương chết đi sống lại kia của cậu có lẽ chưa nằm được ở bệnh viện này bao giờ.
Gulf nhìn chung quanh một vòng, có chút cảm khái "Lúc trước em ở tại bệnh viện một mình, trừ bỏ Mild thì không ai đến thăm.... Đến cả y tá hay hộ lý cũng không có ai được mắt."
"......" Mew bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt "Gulf, em đi đâu vậy?"
Gulf tội nghiệp đi ra ngoài "Anh tự mình nằm đó đi, em không tiếp. Dù sao thì người đến thăm anh không phải là ít, thiếu đi em cũng chẳng sao."
"Gulf.."
Cửa phòng "cạch" một tiếng đóng lại.
"......"
Mew trở về còn chưa đến 24 giờ, lần thứ hai chính mắt thấy vợ yêu của mình bỏ đi mà không thể ngăn cản. Cái này gọi là cái gì? Không phải là không gặp báo ứng mà là thời điểm còn chưa tới sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐỊNH MỆNH CỦA ANH VÀ EM
Fanfiction"Mew, em thích anh." ___________________ "Anh yêu em."