Chương 44

791 49 21
                                    

  Vào buổi sáng hôm sau, một tia nắng chiếu sáng khuôn mặt Gulf. Gò má cậu đầy hơi nắng ấm. Cậu theo vô thức ưỡn người, đụng đến vết thương chưa lành, đau đến tỉnh ngủ. 

  Gulf ngồi dậy, ngây người nhìn khung cảnh lọt qua khe hở từ rèm cửa sổ, cậu có cảm giác như đang lọt vào sương mù vậy.

  Cậu lắc nhẹ đầu, xuống giường, yên tĩnh đánh răng rửa mặt. Cậu nhìn về phía gương, thấy một gương mặt thiếu niềm tin và lẽ sống. Cậu từ hỏi, liệu mình phải mang theo gương mặt này đến bao giờ.

  Sau khi rửa mặt xong, cậu muốn tìm điện thoại lướt tin tức như một thói quen, nhưng chợt quên mất điện thoại bị tê vệ sĩ chết tiệt của Fiat lấy mất rồi.

  Cậu đi xuống lầu tìm Mild.

  Căn nhà vắng không có người.

   Gulf nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên, phía trên có ba hộp giữ ấm. Cậu ngồi lên trước bàn ăn, mở hộp giữ ấm và lôi những thứ đồ đã được chuẩn bị sẵn bên trong ra, từ ngũ cốc, mì ống, thịt đến trái cây hoa quả. Mọi thứ đều rất đầy đủ, Mild bày biện như đang vẽ một tác phẩm nghệ thuật. 

   Ngay sau khi cậu ăn xong, Mild cũng trở lại. Ngay khi thấy cậu đang ăn sáng, hắn nở một nụ cười rạng rỡ "Ăn ngon không, tao đã đặt một món ngọt từ tiệm mới mở, lát sẽ giao tới."

  Gulf không ăn nữa, lau miệng, đứng dậy dọn đồ, mặt không đổi "Điện thoại tao mất rồi, anh trai, chu cấp một cái nào."

  Mild thật sự không còn gì để nói với người bạn tốt này "Dạ một tiếng rồi tao chu cấp cho."

  Không gì cả, chỉ một cái nhìn lạnh lẽo từ trong phong bếp cũng khiến nhiệt độ căn nhà giảm xuống âm độ.
 
   "Được rồi, ăn chút bánh ngọt  sẽ hết giận."

  "Không ăn." lời nói vừa dứt tiếng chuông cửa liền vang lên, từng hồi chuông không ngắt quãng.

  "Tao muốn vỗ béo mày, dù gì cũng giao đến rồi." Mild bước chân ra mở cửa.

  Vừa mở cửa liền sửng sốt "Đù má, tại sao lại là anh!?"

  Dáng người Mild bé, không che hết được thân hình hình phía trước, chỉ nhìn được dáng người.

Người này....

  "Cho tôi vào trong!"

  Cạch. Rầm.

  Một luồng gió thổi vào nhà từ cửa sổ.
 
   "Mew, con mẹ nó, anh vác mặt đến đây làm gì?"

  "Gulf đâu!"

  "Trèo cửa sổ chạy rồi."

* ** ** ** ** *

  Mặt khác, ngoài đường lớn, Gulf dựa vào cột điện thở dốc, leo từ tầng ba xuống theo đường ống nước, mồ hôi lăn tăn trên trán, vẫn chưa chết. Nhưng vết đau vẫn chưa lành.

  Cậu chảy máu mũi, lưng trượt trên cột điện, đến khi nhắm mắt, hình ảnh cuối cùng là một bầu trời rất đẹp, âm thanh cuối cùng cậu nghe là tiếng một người...gọi tên cậu.

  Quả thật là có duyên, khi mở mắt ra lần nữa, cậu đang nằm trong phòng hồi sức của bệnh viện, miễn cưỡng quay được đầu. Lần này cậu chắc chắn không chạy được, bên cạnh giường không chỉ có Mild, còn có, Mew.

ĐỊNH MỆNH CỦA ANH VÀ EM Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ