Chương 50

788 51 31
                                    

Khi Gulf tỉnh lại, cậu chỉ nhìn thấy trần nhà trắng toát, trong nháy mắt không thể nhớ lại được gì. Cậu mờ mịt vài giây, những kí ức trong đầu tựa như từng mảnh ghép nhỏ được nối lại đầy đủ. Đáy lòng chấn động, vội vàng đứng lên khiến cho vết thương trên bụng nứt ra, thân thể không khống chế được run lên, suy sụp ngã xuống.

Gulf thở hổn hển, nhìn xung quanh. Đây là một phòng bệnh đơn giản, một người cũng không có. Cậu thậm chí còn không biết mình được ai đưa tới. Cậu nghỉ ngơi một lát, dùng tay tháo kim truyền dịch, nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng thể lực xói mòn nghiêm trọng không cho phép cậu vận động như vậy, cậu thở dốc, cảm thấy đầu óc hoa lên, lung lay như tùy thời có thể ngã xuống.

Lúc này, cửa phòng bật mở, một người đồ đơn giản, chính là Mild bước vào, bất động thanh sắc nhìn Gulf "Bác sĩ nói cậu tạm thời không thể vận động."

Gulf dựa vào tường, thanh âm yếu ớt cất tiếng hỏi "Sao mày lại ở đây?"

Mild đưa tay lên vò vò mái tóc cắt ngắn của mình "Mẹ nó, mày bị thương nên ngu rồi đúng không, mày còn ở đây thì tao có thể về nhà sao."

"Ừ."

"Nghe nói chỗ biệt thự đó là Fiat nuốt địa bàn của người ta." Mild đi tới đỡ Gulf ngồi lên trên giường.

Cậu vẫn một mực muốn đi ra ngoài "Tới chậm rồi, hắn ta chết chưa?"

"Thủ hạ của hắn đem phong tỏa toàn bộ tin tức, tạm thời còn chưa rõ sống chết ra sao" Mild nhìn cậu "Mày định đi đâu? Đi tìm Mew?"

Gulf mãnh liệt quay đầu, mí mắt hơi hơi cụp xuống, khóe môi giật giật nhưng một từ cũng không nói, chỉ mím chắt, tạo thành một đường thẳng mảnh nhỏ. Mild cảm thấy cậu chính là đang trốn tránh, còn đang định mở miệng trước thì đã thấy Gulf nhìn mình, thanh âm rất thấp "...Anh ấy hiện đang ở đâu?"

Mild do dự, rốt cuộc vận quyết định nói thật "Vẫn chưa tìm được."

Đáy lòng Gulf căng thẳng "Có ý gì?"

"Dưới eo biển là bờ vực toàn đá, khi tụi tao đến nơi thì nơi đó thì thủy triều vừa rút" Mild nói "Trên bờ biển, dưới đáy biển gần đó chỉ có chiếc ô tô nát không ra gì, còn có xác của mấy người của Fiat." Mild nói xong, thấy sắc mặt Gulf quá kém liền tự động dừng lại, khuyên nhủ "Tụi tao vẫn đang tìm kiếm, nếu có thông tin gì, nhất định sẽ báo ngay cho mày. Hiện tại mày cần nghỉ ngơi."

Gulf siết chặt nắm tay, trong đầu đều là ánh mắt thâm tình của Mew cùng với vụ nổ. Hình ảnh đó không ngừng đánh sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu muốn phát điên lên được. Cậu thấp giọng nói "Tao muốn đi tìm anh ấy."

Mild khẽ nhíu mày, đang muốn đưa tay ngăn cản thì bên ngoài có tiếng nói "Chậc, sao cậu lại đứng đây? Muốn làm gì? Bác sĩ nói cậu không thể tùy tiện lộn xộn như vậy."

Gulf quay đầu lại, là Run.

Gulf nhìn Run thấy cả trán và cánh tay đều quấn một lớp băng dày, sắc mặt khá tốt, tựa hồ không có vấn đề gì lớn.

Gulf bước xuống giường "Tôi không sao."

"Mày định đi đâu bây giờ, cơ thể của mày còn chưa tốt lên được miếng nào đâu, an ổn ở lại đây cho tao." Mild giữ lấy tay Gulf, ánh mắt thâm trầm, người này đã muốn thì không thể khuyên được.

ĐỊNH MỆNH CỦA ANH VÀ EM Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ