C6. Chân tâm hay thương hại

706 58 34
                                    

"Nếu sự ra đi này của mẹ đổi lấy được tự do, trả lại được nụ cười thuần khiết thuở ban đầu cho con thì mẹ thấy chia ly không đáng sợ như mình vẫn nghĩ mà trái lại còn cảm thấy thật xứng đáng.

Hãy sống cuộc đời mà con muốn, chân chính bước trên con đường mà con muốn đi, chân thành ở cạnh người mà con yêu thương. Hãy thật mạnh mẽ và kiên cường khi không còn mẹ bên cạnh. Và hãy cười mỗi ngày thật nhiều con nhé"

Ngày đưa tiễn mẹ về nơi an nghỉ, trời lại đổ xuống một cơn mưa thật lớn, từng cơn gió lạnh khẽ mang theo hơi nước thổi qua, len lõi vào từng thớ thịt rồi quyện chặt vào từng mạch máu, đông lạnh mọi cảm xúc. Nhất Bác ôm lấy tro cốt của mẹ rải nhẹ xuống mặt biển, men theo gió bay đi, thật tự do.

Cuối cùng mẹ cậu cũng được tự do, được giải thoát khỏi kiếp phù sinh nặng nợ dương trần này. Có lẽ bây giờ mẹ và ba cậu đã gặp được nhau, cùng nắm tay nhau thật hạnh phúc.

Vậy còn Nhất Bác thì sao? Bao giờ cậu mới có thể tự do như mẹ? Mẹ đi rồi, Nhất Bác hiểu bản thân phải học cách buông tay, như mẹ đã nói chia ly có lẽ thật sự không đáng sợ như ta vẫn nghĩ. Vẫn là có một chút không quen, Nhất Bác cần thời gian để thích nghi. Nhưng cậu hiểu, dù không còn mỗi ngày được nhìn thấy mẹ thân yêu thì mẹ vẫn nơi đây, trong trái tim ấm nồng của cậu.

Màn đêm lại buông xuống, những ánh đèn màu được thắp lên cùng những vũ điệu quay cuồng trên nền nhạc sôi động lại diễn ra ở vũ trường Túy Mộng.

Vương Nhất Bác đã thay ra bộ đồ bó sát ôm lấy cơ thể càng làm tôn lên những đường cong quyến rũ, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh hở cả 3 đầu nút áo thấp thoáng lộ ra cái eo thon nhỏ cùng chiếc quần đen chạy dọc theo đôi chân dài thẳng tắp. Cậu đang chỉnh lại quần áo chuẩn bị lên sân khấu nhảy.

" Nhất Bác"

Tiêu Chiến từ đâu bước tới đứng chắn ngang trước mặt cậu

" Quản lý Tiêu, anh gọi tôi?"

" Sao em lại ở đây? Tôi đã nói với em cứ nghỉ ngơi, không cần phải vội đi làm mà"

Dù trong vũ trường ánh sáng không đủ cộng thêm đủ thứ ánh sáng cứ xoay chiều tới lui nhưng Nhất Bác vẫn nhìn ra sự khó chịu trên gương mặt của anh.

" Tôi không cần phải nghỉ ngơi, tôi muốn đi làm"

" Tại sao em cứ phải cứng đầu, ương ngạnh như vậy? Em có biết là tôi rất lo cho em không?"

Nhất Bác nghe anh nói xong, khóe môi cong lên nở nụ cười thật trào phúng

" Lo? Tôi có làm sao mà phiền anh phải lo. Nếu quản lý Tiêu thấy bản thân có quá nhiều thời gian rảnh thì tìm việc khác để làm đi. Đừng uổng phí công sức trên người của tôi nữa. Không ích lợi gì cho anh đâu"

Vừa nói xong những lời cần nói, Nhất Bác định lách qua người anh rời đi thì Tiêu Chiến vẫn sừng sững đứng chắn phía trước, quyết không cho cậu đi.

" Thời gian và sức lực là của tôi, tôi muốn dành thời gian quan tâm ai, muốn phí sức lực trên người của ai là quyền của tôi. Em quản được sao? Ngăn cản được à?"

[ Chiến Bác/ZSWW ] Cát bụi và cuộc đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ