33

417 35 2
                                    

Những tia nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng bệnh, Hạ Tuấn Lâm bị ánh nắng làm cho tỉnh giấc. Mở mắt ra, cậu có thể cảm nhận được toàn thân hiện tại đều đau ê ẩm, đây là bệnh viện. Cậu còn nhớ hôm qua trước lúc bất tỉnh Nghiêm Hạo Tường còn đang khóc lóc trước cửa nhà, phải chăng hắn đã đưa cậu đến đây. Mặc dù có chút thắc mắc nhưng mà cậu lại không quan tâm vì trong phòng bệnh không có ai để cho cậu hỏi thăm cả. Vừa hay, cánh cửa phòng bệnh mở ra, hai người y tá nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đã tỉnh thì liền tươi cười tiến đến chỗ của cậu.

"Cậu Lâm phải chú ý đến sức khỏe của mình, bây giờ sức khỏe của cậu đang rất yếu."

Một trong hai vị y tá lên tiếng, bắt đầu chuẩn bị thuốc ra cho Hạ Tuấn Lâm. Cậu không náo loạn nữa, ngồi yên trên giường để họ tiêm thuốc. Hai người vừa đi thì Tống Á Hiên từ bên ngoài đi vào. Đặt chiếc cặp lồng lên bàn, múc cháo ra cho cậu. Miệng không ngừng luyên thuyên, giống hệt "bà mẹ" cằn nhằn con mình vậy

"Hạ nhi, lần sau dù thế nào cũng đừng quá kích động. Sức khoẻ cậu yếu như vậy, lỡ có chuyện không hay xảy ra thì sao? Cậu có biết hôm qua mọi người lúc nghe tin của cậu đã rất lo lắng không?"

Tống Á Hiên bước tới đỡ Hạ Tuấn Lâm ra ghế ngồi, cẩn thận làm nguội cháo cho cậu. Hạ Tuấn Lâm khẽ mỉm cười cầm lấy bát cháo, cậu thực sự không muốn sống cứ dựa mãi vào Tống Á Hiên như vậy. Ăn được một miếng rồi lại đặt xuống, khẩu vị của cậu mấy ngày nay đều không tốt ăn gì cũng cảm thấy không ngon miệng nên chỉ ăn có chút chút rồi lại bỏ dở. Tống Á Hiên nhìn thấy vậy cũng không khỏi đau lòng.

"Gần đây khẩu vị tớ có chút không tốt. Thực sự không thể nuốt nổi."

"Cố ăn thêm một chút đi, vì sức khoẻ của cậu thôi."

Tống Á Hiên nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm có chút đau lòng, khẩu vị không tốt hay là tâm tình không tốt? Tống Á Hiên biết, Hạ Tuấn Lâm này chính là vì chuyện kia mà không muốn ăn, nhưng chuyện này thực sự là phát sinh quá bất ngờ. Chỉ là không biết ai đã giúp Nghiêm Hạo Tường tìm ra được địa chỉ của Hạ Tuấn Lâm. Thật sự nguy hiểm, nếu Nghiêm Hạo Tường phát điên thì chắc lại giống như lần trước, ôi thôi thôi nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa. Đáng sợ!

"Là anh ấy đưa tớ đến bệnh viện?"

"Đúng. Anh ta cũng là người gọi cho Diệu Văn và Nguyên ca. Cậu không biết lúc đó tớ sợ ra sao đâu." Tống Á Hiên nghĩ lại tối hôm qua Lưu Diệu Văn đánh Nghiêm Hạo Tường như thế, không biết có nên nói cho Hạ Tuấn Lâm nghe không. Thôi, không cần thiết nói cho cậu nghe, tránh cậu suy nghĩ lung tung.

Hạ Tuấn Lâm không nói gì nữa, tập trung ăn cháo. Sau khi ăn xong bát cháo thì Tống Á Hiên cũng rời đi, hiện tại chỉ còn lại một mình cậu ở lại trong phòng. Cảm giác ngột ngạt khó chịu vô cùng khiến Hạ Tuấn Lâm không chịu được liền muốn ra ngoài đi dạo một chút. Nói là làm, Hạ Tuấn Lâm đứng dậy đi ra ngoài hóng mát một chút. Đi xuống vườn táo nhỏ sau bệnh viên, cậu chọn một nơi ở góc có thể nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh. Từ xa xa một đám trẻ con đang cùng nhau nô đùa, gần đó có một vài cụ già đang tập dưỡng sinh, cũng có vài y tá đẩy xe cho người bệnh ra ngoài hóng mát.

[Tường Lâm] Hạ nhi, Anh Sẽ Luôn Bên EmWhere stories live. Discover now