[23]

2K 211 33
                                    

[23]





Bạn cùng phòng đang vớt thịt trong nồi nghe thế cũng khựng lại giây lát.

"Ừ, đúng thế..."

"Thế sao năm đó các cậu không nói gì với tôi?" Vương Nhất Bác hết sức kinh ngạc.

"Anh giai ơi, nói thế lại oan quá, tụi tôi không nói hay là cậu không để cho tụi tôi nói? Cậu quên rồi à? Lần đấy cậu vừa sốt cao vừa viêm dạ dày, suýt thì kiệt quệ luôn rồi, bác sĩ bảo may mà Tiêu Chiến đưa cậu vào viện kịp thời, không thì phiền to. Sau đấy bọn tôi gặp tai nạn trên đường đến chỗ cậu, cái người tông phải xe chúng tôi cứ ngang phè phè ấy, cảnh sát giao thông cũng không chịu thả tụi tôi đi trước, xe thì là xe taxi, chú tài xế chắc cũng phải ngoài năm mươi rồi, mấy đứa tôi cũng không thể chẳng nói năng gì cứ thế bỏ đi như vậy được, khi ấy còn phải nghĩ mãi hồi lâu mới tra được trên WeChat, chỉ có mỗi Chu Tử Hằng là thuê trọ ở ngoài trường mà lại ở ngay gần bệnh viện cậu đang nằm thôi."

"Thế rồi sao? Vậy tức là mãi sau anh ấy mới đến à?"

"Đúng vậy, Tiêu Chiến đưa cậu vào viện, à, còn có em gái kia nữa, nhưng ẻm cũng chẳng giúp được việc gì, chỉ cầm tiền của Tiêu Chiến đi nộp viện phí với tiền thuốc thang thôi, Tiêu Chiến chăm cậu là chính. Về sau bác sĩ còn hỏi bọn tôi xem anh ấy là ai, bọn tôi bảo là anh trai cậu, bác sĩ kể là cậu cứ túm chặt lấy tay ảnh không chịu buông, làm Tiêu Chiến sốt ruột điên lên được, chỉ sợ cậu sốt cao quá rồi lại đâm ra ngớ ngẩn thì khổ."

"Nhưng sao tôi nhớ là lúc tôi tỉnh rồi mấy cậu cũng chưa đến mà?" Vương Nhất Bác cố gắng lục tìm trong kí ức tất cả những gì đã xảy ra vào buổi tối hôm ấy.

Nhưng nói thực thì sau những chuyện xảy ra trong buổi tối hôm ấy, điều còn đọng lại nhiều nhất, đối với Vương Nhất Bác, là cảm giác hậm hực và bất mãn, về phần thời gian và sự kiện cụ thể, hắn đã chẳng còn nhớ rõ được là bao.

"Thì đúng thế, mà cũng không hẳn, tối hôm đó cậu cứ sốt mê man suốt chứ không tỉnh hẳn hay ngủ hẳn, cả các y bác sĩ và Lão Chu đều bảo cậu nói sảng luôn mồm mà không nghe ra nội dung, gọi thì cậu không có phản ứng, tưởng ngủ rồi thì lại thấy mở mắt, có những lúc lại thấy nằm rất im. Tụi tôi tới nơi là khoảng hai hay ba giờ sáng gì đấy, khi đó cậu vẫn chưa tỉnh, khó khăn lắm mới dứt ra được khỏi chỗ cảnh sát mà chạy sang chỗ cậu, đến lúc trời sáng thì Lão Chu kêu bọn tôi về trường lo vụ xin nghỉ học cho cậu, rồi tiện thể mang ít đồ dùng sinh hoạt vào đó luôn, thế nên bọn tôi mới lại đi đấy chứ."

"Vậy lúc tôi trông thấy có mỗi mình anh ấy ở cạnh mình thì đã là sáng hôm sau rồi..." Ánh mắt Vương Nhất Bác hơi rời rạc.

"Chắc thế."

Bạn cùng phòng nói một hồi cũng thấy khát, cầm cốc nước lên uống ừng ực.

"Thế sao các cậu chả bảo gì với tôi! Tức chết mất thôi." Vương Nhất Bác cau mày.

"Hồi đấy đứa nào mở mồm nói với cậu là cậu thái độ với đứa đó, dữ như ma ấy, bọn tôi thấy cậu còn chưa khỏe hẳn nên cũng chả buồn so đo với cậu làm gì, chỉ nghĩ là rồi sau này kiểu gì cậu cũng biết thôi, ai ngờ đâu sau vụ đấy đến cả anh cậu... Tiêu Chiến, cậu cũng bơ đẹp luôn, bọn tôi cũng thấy lạ lắm chứ bộ. Về sau thì tự cậu nói đấy, từ giờ trở đi trong phòng mình không được nhắc đến nữa, nhắc đến là cậu sẽ nổi khùng, nên tụi tôi mới chẳng dám nói gì nữa."

[BJYX] [Trans] Người cắt đứt ánh trăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ