03. vong đuổi ở hành lang bệnh viện

5K 620 15
                                    

những năm tháng còn miệt mài sách vở ở trường đại học y, yu jimin đã từng trải qua một cuộc thi vấn đáp dở khóc dở cười.

nội dung cuộc thi rất đơn giản, sinh viên chỉ cần thu thập thông tin triệu chứng của bệnh nhân rồi sau đó đưa ra kết luận sơ bộ và phương án điều trị tiếp theo. tuy nhiên bệnh nhân này là bệnh nhân hàng thật giá thật và đang nằm rải rác ở tất cả các khoa trong bệnh viện đại học y.

ngày đó jimin đèn sách cả đêm hôm trước vì lo lắng, bệnh nhân được lựa chọn theo hình thức bốc thăm nên mức độ khó dễ của bài thi là không giống nhau. thế rồi sáng hôm sau jimin vừa đứng ngoài cửa phòng bệnh nhân vừa khóc không ra nước mắt, bệnh nhân của cô là một bác trai lớn tuổi đang nằm trên giường với chiếc máy thở che hết quá nửa khuôn mặt.

"vào đi em" giảng viên hướng dẫn hồ hởi đẩy nhẹ vào cánh tay của jimin "khi nào sẵn sàng thì nói với cô để bắt đầu bấm giờ nhé"

jimin quay lại mếu máo cầu cứu cô hướng dẫn vì bệnh nhân này ú ớ còn chẳng được thì làm sao có thể nói chuyện để khai thác thông tin. may sao cô hướng dẫn đã châm trước để jimin trao đổi với người nhà bệnh nhân. và dù không thể nắm rõ hoàn toàn tất cả các triệu chứng nhưng thông qua những chia sẻ của cô con gái, jimin đã vượt qua kỳ thi với số điểm suýt soát.

đấy là chuyện ngày xưa, còn chuyện ngày nay là bác sĩ yu chưa kịp hỏi han gì thì từ đầu dây bên kia phát ra tiếng hét thất thanh, tiếng điện thoại rơi xuống nền gạch chói tai và rồi tất cả rơi vào im lặng.

jimin sốt ruột chạy một mạch về phía thang máy, bảng hiện thị ì ạch mãi không tiến lên được đến tầng 8 khiến cô hối hả quay ngược lại lối đi bằng cầu thang bộ. tiếng đế giày nện trên gạch đá vang lên ở khu vực cầu thang vắng người qua lại càng khiến tim jimin đập nhanh hơn vì lo lắng.

bác sĩ yu vừa mới trải qua một buổi nhảy chồm lên người bệnh nhân để sốc điện kích tim, chân tay rệu rã như muốn gãy làm đôi nhưng vẫn chạy thục mạng như khi đèn hiệu phòng cấp cứu nháy sáng. mấy cô cậu sinh viên thực tập đang đứng trao đổi về bài luận cuối kỳ ở hành lang vừa nhìn thấy jimin đã sợ rúm ró rồi nghiêng mình kính cẩn cúi đầu 90 độ để chào hỏi, vậy mà hôm nay bác sĩ yu còn chẳng có nửa giây để ừ hử gật đầu chào lại.

yu jimin là một người cực kỳ nghiêm túc trong công việc. đời sống bình thường của cô có phần hơi hậu đậu vụng về một chút nhưng khi đã khoác lên người chiếc áo blouse thì jimin sẽ trở nên vô cùng nghiêm khắc với đồng nghiệp, với chính bản thân mình và đặc biệt là với đám sinh viên nội trú do cô phụ trách.

đó là lý do khiến hình ảnh của bác sĩ yu không được thân thiện cho lắm trong mắt mấy cô cậu sinh viên vừa mới bước ra khỏi giảng đường, mặc dù trình độ chuyên môn của jimin rất tốt và cô cũng cực kỳ nhiệt tình giúp đỡ tụi nhỏ trong chuyện bài vở.

"bác sĩ yu sao vậy nhỉ? bình thường điềm đạm lắm mà?"

một cậu sinh viên lên tiếng thắc mắc, ngay sau đó đã có người đáp lại:

"làm gì mà vội vã thế không biết? chắc bị chó đuổi"

mấy cái đầu chụm vào nhau cười khúc khích, đúng lúc đó điều dưỡng cao cấp kim aeri vừa hướng dẫn bệnh nhân xuất viện đi ngang qua. cô ghé đầu vào đám sinh viên còn đang hồ hởi nói cười, để lại đúng một câu khiến đứa nào đứa nấy mặt mũi trắng bệch còn bản thân thì khoan thai đút tay vào túi áo blouse mà thong dong quay về phòng làm việc.

karwin; bác sĩ, bảo mẫu, bạn gái và bạn đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ