07. nhà nào mà chả phải có nóc

4.2K 577 32
                                    

"hôm nay chị còn nhiều việc quá nên không có thời gian mang cơm cho em. em nhớ sau khi ăn xong thì phải uống thuốc ngay nhé"

minjeong đọc tin nhắn của jimin xong thì tiu nghỉu nhìn mấy củ khoai lang mật bọc trong giấy bọc còn nóng hôi hổi trên mặt bàn. chẳng là lúc chiều khi đang thơ thẩn đi dạo ở hành lang bệnh viện, đôi mắt 10/10 chuyên dùng để chọc trộm hồng nhà hàng xóm của em đã phát hiện thấy một cô bán khoai lang nướng ở phía bên kia đường.

dù không phải là một tín đồ của bộ môn khoai lang nướng nhưng minjeong biết chắc chắn rằng chị gái thân thiết kiêm bác sĩ yu jimin nhất định sẽ tạm cất đi khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày khi nhìn thấy mấy túi khoai thơm phức này.

vậy là minjeong ba chân bốn cẳng chạy vọt từ cổng việt sang bên đường làm chú bảo vệ suýt nữa đứng bật dậy đuổi theo, cũng đúng thôi ai nhìn vào mà chẳng tưởng em là bệnh nhân trốn đóng tiền viện phí. chỉ đến khi minjeong vừa cười hềnh hệch vừa tung tăng xách túi khoai quay về thì chú mới có thể thở phào nhẹ nhõm quay về bốt làm việc.

lúc vào tới sảnh chính minjeong còn đâm sầm vào một em sinh viên, cô bé ấy đeo túi đàn guitar ở sau lưng nên chắc là học trường nghệ thuật. cô bé có vẻ đang rất vội nên chỉ kịp rối rít xin lỗi minjeong mấy câu rồi chạy đi mất.

bây giờ trước mặt minjeong là ba củ khoai to đùng phải cỡ bằng cổ tay và chắc chắn nếu em xử lý hết chỗ khoai này thì sẽ không thể ăn cơm được nữa.

"chị không đến thì mình có thể đi tìm chị được mà"

minjeong hào hứng xỏ chân vào đôi dép đặc trưng của bệnh viện, em chỉ dự định đưa cho jimin túi khoai rồi về luôn chứ sẽ không ở lại làm phiền chị làm việc.

minjeong bấm thang máy lên thẳng tầng 8 nhưng tới nơi thì phòng nghiên cứu đã tắt đèn tối om, cửa cũng khoá cẩn thận từ bên ngoài. ở bệnh viện thì jimin chỉ xuất hiện ở hai nơi là phòng nghiên cứu và phòng nghỉ, dạo gần đây thì còn có thêm phòng bệnh của minjeong nữa. vậy là nhiếp ảnh gia kim biết mình phải đi tìm bác sĩ yu ở đâu rồi.

"nhưng nếu đã xong việc ở đây rồi thì tại sao không qua phòng mình nhỉ?"

minjeong ôm một bụng đầy thắc mắc rồi rảo chân chạy sang toà nhà bên cạnh. phòng nghỉ được hội nghiên cứu sinh trưng dụng thành phòng để đồ nên bình thường ngoài jimin ra thì chẳng có ai ngó ngàng đến căn phòng đó cả.

minjeong chưa kịp bước đến cửa đã nghe thấy tiếng người nói, là tiếng của con trai mà chính xác hơn thì là tiếng của lee hyunwoo. em bất giác bước chậm lại rồi rón rén nhìn vào trong phòng thông qua ô cửa sổ bé tí.

jimin đang ngồi trước màn hình máy tính quen thuộc còn hyunwoo thì đứng ngay ở phía sau lưng cô. để miêu tả tư thế của hai người một cách dễ hiểu nhất thì là giống như nam nữ chính trong mấy bộ phim truyền hình dài tập mà mẹ minjeong hay xem mỗi tối.

một phân cảnh nam chính sẽ đứng sát vào người nữ chính rồi tay thì chỉ trỏ lên màn hình máy tính trong một bầu không khí làm việc cực kỳ nghiêm túc. ở đây thiếu mỗi cảnh nam nữ chính vô tình cùng đặt tay lên con chuột máy tính rồi quay ra nhìn nhau đầy e thẹn là chuẩn kịch bản rồi.

karwin; bác sĩ, bảo mẫu, bạn gái và bạn đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ