ngày minjeong còn nhỏ, mỗi lần em bị nấc ngài thứ trưởng sẽ có mấy màn hù doạ hoặc nghiêm túc hỏi cô con gái những câu kiểu như "con vừa ăn vụng trong bếp đúng không?".
cả hai cách này đều đã được chứng minh là có hiệu quả. phản ứng sợ hãi hay giật mình có thể kích thích dây thần kinh gây nấc, còn việc quy chụp một hành vi mà người bị nấc không làm lại là một biện pháp tâm lý nhằm đánh lạc hướng họ sang một chủ đề khác để quên đi cơn nấc của mình.
có mấy lần ông kim doạ con gái đến mức khóc ré cả lên rồi vừa nước mắt nước mũi tèm lem vừa nghẹn ngào giải thích là "con cũng thích trứng cuộn lắm nhưng đã ăn được miếng nào đâu ạ".
và hai cách trên đương nhiên cũng có hiệu quả với mọi lứa tuổi, dù là trẻ con hay người lớn. bằng chứng là cơn nấc của jimin đã biến mất ngay lập tức nhưng mặt mũi bác sĩ yu lại đỏ bừng lên như vừa đi xông hơi về.
chuyện minjeong thích jimin chắc cả thế giới đều biết. từ cô bé y tá tên ningning ở phòng cấp cứu, mấy cô phụ bếp dưới canteen cho đến bác bảo vệ mỗi lần thấy em tung tăng xách túi khoai lang nướng chạy từ bên đường về thì nhất định sẽ hỏi là mua cho bác sĩ yu đúng không. thậm chí đàn thỏ ở sau vườn cũng biết vì minjeong luôn tâm sự với chúng mỗi ngày.
và có lẽ là jimin cũng biết.
nhưng mà điều làm minjeong cảm thấy cực kỳ bất công ở đây chính là em không biết jimin có thích mình hay không?
minjeong thích mấy hành động đụng chạm, thích những cái nắm tay, cọ má, xoa đầu và hẳn nhiên là jimin chưa bao giờ tỏ ra khó chịu. có thể là vì minjeong luôn làm như vậy với tất cả mọi người.
tuy nhiên những câu nói từ vô tình đến cố ý chỉ để gửi gắm mấy chữ "em thích chị thật đấy" dành cho một mình jimin thì bác sĩ yu lại luôn gạt đi. có thể là vì minjeong hay đùa quá.
thế là nhiều lúc minjeong chỉ muốn lấy hết can đảm rồi đứng bật dậy hỏi như mấy đứa trẻ yêu đương thời nay: "này yu jimin! rốt cuộc thì chị có tình cảm gì với em không? nếu không yêu thì trả dép cho em còn về!"
à thật ra thì câu cuối cùng có cho tiền minjeong cũng không dám nói đâu, chỉ nghĩ trong đầu cho oai vậy thôi. với cả trong hoàn cảnh một người mặc đồ bệnh nhân, một người mặc blouse thế này mà lại bày đặt tỏ tình này kia thì có hơi buồn cười.
đường đường là con gái của thứ trưởng bộ quốc phòng, dù tay không cầm súng nhưng vẫn cầm máy ảnh mà. định thổ lộ tâm tình gì thì phải có kế hoạch thật hoành tráng chứ.
nên là thôi, trên cả tình chị em thì bây giờ tạm thời là tình bác sĩ - bệnh nhân cũng được.
"chị hết nấc thật rồi này!"
minjeong híp mắt cười reo lên nhưng jimin vẫn cứ đứng ngây ngốc một chỗ với đôi mắt tròn xoe và hai trái đào chín mọng trên má.
"ủa nhưng sao hai tai với mặt chị lại đỏ hết cả lên vậy? chị bị sốt à?"
jimin chưa kịp lên tiếng trả lời thì minjeong đã giơ tay ôm lấy má cô rồi tiến lại gần để trán hai người chạm nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
karwin; bác sĩ, bảo mẫu, bạn gái và bạn đời
Fanfictionvới tư cách là bác sĩ nhân dân, chị xin được trân trọng thông báo rằng tim em đập nhanh không phải vì em yêu chị đâu mà có thể là do rối loạn nhịp tim và có nguy cơ dẫn đến đột quỵ đấy.