14. đến chó nhà hàng xóm còn có cơm ăn

3.6K 552 30
                                    

"em định không đi ăn với mọi người thật à?"

yerim thấy minjeong cứ ngồi lủi thủi một mình trong cánh gà thì gặng hỏi mãi xem có chuyện gì nhưng em nhất quyết không chịu nói, lúc mọi người rủ nhau đi ăn tối để chúc mừng buổi họp báo thành công thì cũng lại từ chối.

"em thấy trong người hơi mệt, em muốn về nhà nghỉ luôn. hôm nay cũng đã phải tất bật chuẩn bị từ sáng rồi mà. mọi người đi chơi thoải mái tăng 2, tăng 3 gì cũng được. chị cứ lấy thẻ của studio để thanh toán nhé"

yerim đã làm việc với nhiếp ảnh gia kim từ những ngày đầu thành lập với studio nên hiểu rất rõ tính cách của em, nếu minjeong đã cảm thấy không muốn đi thì dù có năn nỉ gãy lưỡi cũng sẽ không đồng ý. yerim dặn dò minjeong mấy câu không được bỏ bữa và để bụng đói đi ngủ rồi mới chịu xách túi ra về.

minjeong định lái xe về thẳng nhà nhưng lại nhớ ra lời dặn của yerim nên rẽ qua cửa hàng tiện lợi. nhưng quản lý kim chỉ dặn là kiếm đồ ăn mà bỏ vào bụng chứ không nói rõ là phải ăn cái gì.

minjeong rất thích ăn kem, em có thể sẵn sàng ăn kem thay cơm hẳn một ngày trời mà không thấy có vấn đề gì. dù cũng không hẳn gọi là thất tình nhưng minjeong nghĩ rằng mình nên làm gì đó để giải toả một chút, lúc đầu em định đi uống rượu cho hợp hoàn cảnh nhưng thấy nếu đi uống một mình thì có lẽ còn mệt mỏi hơn.

"em ăn kem nhiều như thế này không tốt cho dạ dày tí nào. lại còn nhiều đường, nhanh lão hoá. yu jimin đây không muốn phải gọi một tiếng 'chị minjeong' đâu"

tự nhiên mấy lời cằn nhằn của bác sĩ yu lại hiện ra trong đầu minjeong, đúng là kem không tốt cho dạ dày thật nhưng ít nhất thì nó tốt cho tâm trạng. và jimin chắc hẳn sẽ phải tự hào lắm khi bệnh nhân của mình đã chọn ăn kem thay vì về nhà trong tình trạng say ngoắc cần câu.

minjeong chọn một lúc hẳn mấy cái kem mà mỗi cái một vị, kem đậu đỏ, kem matcha mè đen, kem bạc hà socola, kem khoai môn. em thấy chiếc nào có bao bì đẹp mắt sặc sỡ là nhặt hết vào giỏ.

minjeong để túi kem to đùng như sắp mở tiệc cùng điện thoại ở hàng ghế sau rồi thong thả lái xe về nhà. lúc lái xe em thấy điện thoại rung lên bần bật nhưng lại nghĩ là mấy đứa nhân viên gọi để lôi kéo đi chơi nên quyết tâm không nghe.

vậy mà khi xe chạy đến khúc cua rẽ về nhà, minjeong lại đột nhiên muốn với lấy cái điện thoại ở phía sau để hỏi xem mọi người đang ăn chơi nhảy múa ở đâu cho mình còn đến góp vui.

hôm trước bóng đèn đường ngay phía trước nhà minjeong bị hỏng mà từ hồi ở bệnh viện về, không biết có phải do những câu chuyện ma được kể với giọng điệu nửa nghiêm túc nửa cợt nhả của bác sĩ yu không mà cứ đi vào đường tối là em lại cảm thấy rờn rợn ở sống lưng. vì vậy minjeong đã phải thay đèn ở hai bên trụ cổng thành loại đèn tự động, cứ tắt nắng là sẽ bật lên.

dưới ánh đèn vàng vọt lúc gần nửa đêm, minjeong nhìn thấy chiếc ô tô màu đỏ quen thuộc cùng một người đang nhàn nhã đứng dựa lưng vào mui xe ở phía xa xa kia cũng quen thuộc chẳng kém.

lúc nãy tỏ tình không biết người ta đã nghe được chưa thì trong lòng cứ cồn cào khó chịu, đến khi chuẩn bị có cơ hội đứng trước mặt người ta nói chuyện cho đàng hoàng thì lại muốn quay xe ngay lập tức.

karwin; bác sĩ, bảo mẫu, bạn gái và bạn đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ