có một khoảng thời gian bác sĩ yu bận lắm.
đó là cách đây hai tháng, trên thế giới bỗng xuất hiện một chủng virus gây nhiễm trùng trong mũi, xoang hoặc cổ họng bắt nguồn từ một chợ hải sản với tốc độ lây lan đến chóng mặt. số lượng bệnh nhân nhập viện tăng theo cấp số nhân mỗi ngày, số lượng nhân viên y tế không thể đáp ứng kịp nên những bác sĩ chuyên về nghiên cứu như jimin cũng được gọi đi tăng cường.
jimin thường xuyên có những ca trực kéo dài đến quá 24 tiếng đồng hồ, giao ban cho đồng nghiệp xong, chợp mắt được một chút rồi lại phải tiếp tục công việc nghiên cứu của mình.
chủng virus mới này chưa từng được ghi nhận nên con người không có khả năng miễn dịch với nó, điều này khiến đội ngũ bác sĩ khắp nơi gặp rất nhiều khó khăn trong việc tìm cách chữa trị và nghiên cứu vắc xin để ngăn chặn triệt để.
minjeong biết jimin bận rộn và vất vả nên cũng không nhõng nhẽo như bình thường. những tin nhắn kiểu như "em nhớ chị lắm, bao giờ chị mới về với em?" dần dần được biến thành mấy câu mang tính chất nhắc nhở bác sĩ yu việc ăn uống ngủ nghỉ mỗi ngày "chị có mệt lắm không? nhất định phải ăn rồi mới được đi ngủ nhé".
lần đầu tiên gặp lại sau một tuần trời xa cách, bác sĩ yu chỉ kịp nhắn cho minjeong một câu ngắn ngủn "chị về rồi", sau đó thì nằm vật ra sofa định nằm nghỉ một chút nhưng cuối cùng lại không chịu được mà nhắm mắt ngủ quên.
minjeong tranh thủ ngày jimin được về nhà nghỉ ngơi nên chính tay chuẩn bị đồ ăn mang đến bồi bổ chị người yêu, hai tay em xách hai hộp thức ăn nóng hổi trên tay nên loay hoay mãi mới mở được cửa vào nhà. jimin nghe thấy có tiếng chân người thì giật mình tỉnh giấc, cô hốt hoảng bật dậy rồi tự lẩm bẩm một mình:
"chết rồi sao lại ngủ quên thế này? còn bao nhiêu việc phải làm"
minjeong thấy jimin cứ đứng thơ thẩn như người mất hồn, thậm chí hình như còn chưa biết đến sự hiện diện của mình thì gọi giật một tiếng:
"yu jimin!"
"minjeong đến rồi à?" jimin cúi xuống mò mẫm tìm cặp kính của mình rơi ra lúc ngủ gật "chị xin lỗi, chị mệt quá nên ngủ quên mất"
minjeong thấy bác sĩ yu ôm một đống tài liệu trong tay định vào phòng làm việc tiếp thì nhíu mày nói:
"ít nhất thì chị cũng phải bỏ cái gì vào bụng rồi muốn làm gì thì làm chứ"
jimin lắc đầu trả lời:
"chị không có thời gian đâu. không thì em mang vào phòng sách để chị vừa ăn vừa làm việc được không?"
minjeong khẽ thở dài một cái rồi cũng đành gật đầu chiều theo, ăn uống kiểu như vậy chắc chắc sẽ ảnh hưởng đến dạ dày nhưng còn hơn là để cái bụng rỗng làm việc.
jimin nhanh chân xách cặp tài liệu đi mất còn minjeong thì cầm hai hộp đồ ăn quay ra phòng bếp, em mở tủ bếp lâu ngày không ai động đến nên đã bám bụi ở mép tủ, với tay chọn hai chiếc đĩa sứ trắng có in dập nổi mấy nhánh hoa hồng ở viền trên kệ. hôm nay minjeong mang đến toàn những món jimin thích, hi vọng là chị người yêu sẽ ăn nhiều một chút chứ mới không gặp nhau có một tuần mà em thấy jimin gầy đi nhiều quá.
BẠN ĐANG ĐỌC
karwin; bác sĩ, bảo mẫu, bạn gái và bạn đời
Fanfictionvới tư cách là bác sĩ nhân dân, chị xin được trân trọng thông báo rằng tim em đập nhanh không phải vì em yêu chị đâu mà có thể là do rối loạn nhịp tim và có nguy cơ dẫn đến đột quỵ đấy.