08. bắt được một em thỏ

3.9K 580 14
                                    

hôm nay đã ngày thứ 3 liên tiếp minjeong nhắn tin cho jimin nói rằng cô không cần mang cơm qua phòng vì bạn em tới thăm rồi tiện thể ở lại ăn cơm. 1,2 lần còn có thể hiểu được chứ hẳn 3 ngày rồi thì không thể nào khiến jimin không thắc mắc. thỉnh thoảng minjeong cũng có bạn tới thăm, từ nhân viên ở studio cho đến mấy cô người mẫu chân dài nhưng làm gì có chuyện trùng hợp nhiều đến như thế.

đợt này dự án nghiên cứu của jimin gặp chút trục trặc do cậu nhân viên dọn dẹp mới tới quên cắm điện cho tủ đông và khiến toàn bộ mẫu vật đang lưu trữ bị hỏng. vậy là mọi thứ đều phải làm lại từ đầu, viện trưởng thấy vậy thì cử cả lee hyunwoo tới giúp đỡ dù cô đã một mực từ chối.

mấy ngày quay cuồng trong công việc, ăn toàn đồ đóng hộp khiến jimin cảm thấy ruột gan cứ cồn cào vì thiếu cơm. sau khi gửi bản mềm cuối cùng cho viện trưởng, cô thở phào nhẹ nhàng tắt nguồn máy tính lại rồi vươn vai mấy cái. cuối cùng thì bác sĩ yu cũng đã bỏ được gánh nặng suốt mấy tháng trời trên vai xuống.

jimin định về nhà nấu một bữa thật ngon để tự thưởng cho bản thân nhưng lại chợt nhớ ra chiều nay mình còn có ca trực ở phòng cấp cứu. vậy là cô đành uể oải xuống canteen bệnh viện để ăn tạm một suất cơm lót dạ.

"bác sĩ yu!"

jimin giật mình vì có tiếng người gọi mình khi đang rảo bước ở hành lang, nhưng chỉ cần nghe thoáng qua thôi thì cô cũng đã biết chắc chắn đó là ai rồi. bác sĩ yu quay người lại vẫy tay với cấp dưới thân thiết cùng một nụ cười thật tươi trên môi.

"em cũng đi ăn cơm à? có muốn ngồi ăn cùng với chị không?"

"em vừa mới ăn xong rồi ạ" y tá ningning niềm nở đáp lại "hôm nay chị minjeong còn hào phóng mời em hẳn hai cái đùi gà"

"minjeong ăn cùng em à?"

"vâng, em phải chạy lên phòng để gửi báo cáo tổng kết tháng cho trưởng khoa gấp nên chị ấy vẫn còn đang ngồi ở dưới canteen ăn nốt cơm" ningning chỉ vào tập tài liệu màu vàng trên tay "mà có chuyện gì không ạ?"

"à không" jimin lắc đầu trả lời "thôi mau đi nộp báo cáo đi, trưởng khoa khó tính lắm đấy"

"vâng ạ. hẹn gặp chị vào buổi trực chiều nay nhé"

jimin chào tạm biệt ningning rồi đút hai tay vào túi áo blouse, cô đăm chiêu suy nghĩ tới nỗi bước vào thang máy mà quên không bấm số tầng. jimin thật sự không hiểu vì sao minjeong lại phải nói dối mình về chuyện có bạn đến thăm như vậy.

"em ăn cơm chưa? có cần chị qua phòng không?"

jimin vừa bấm nút gửi tin nhắn mà chưa đầy một phút sau đã có tin nhắn trả lời lại.

"em ăn rồi ạ, chị cũng không cần đến đâu. bạn em vẫn còn ở đây, lát nữa em sẽ uống thuốc đầy đủ"

jimin khẽ nhíu máy rồi cất điện thoại vào túi áo, cô nhanh chân bước về phía canteen bệnh viện. đã sắp hết giờ nghỉ trưa nên phòng ăn chỉ còn lác đác vài bệnh nhân nhưng jimin ngó nghiêng mãi mà không thấy bóng dáng minjeong đâu.

"bác sĩ yu hôm nay xuống ăn cơm muộn thế?" một cô phụ bếp tươi cười chào hỏi "mà hôm nay cháu không đi cùng cô bé đáng yêu kia à? lúc nãy cô thấy con bé đi cùng với ningning"

karwin; bác sĩ, bảo mẫu, bạn gái và bạn đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ