sau chia tay, giống như đại đa số người bình thường khác, kim minjeong chọn cách lao đầu vào công việc. em sợ rằng chỉ cần bản thân có một phút rảnh rỗi thì sẽ lại ngay lập tức nhớ đến jimin.
nhưng chạy trời không khỏi nắng, lúc tỉnh táo minjeong có thể điều khiển tâm trí để gạt jimin ra khỏi đầu nhưng giữa mộng mị của những giấc ngủ chập chờn thì hình bóng của jimin vẫn luôn xuất hiện một cách vô cùng rõ ràng.
có những giấc mơ với nhiều kỷ niệm vui vẻ, có những giấc mơ thì không. tuy nhiên đến cuối cùng đều sẽ là minjeong giật mình tỉnh dậy rồi lại thiếp đi, dù việc tiếp tục ngủ trên một chiếc gối đã ướt là rất khó khăn.
một tháng rồi hai tháng trôi qua, jimin gần như đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của minjeong. thật sự thì em không cần phải cố gắng phải tránh mặt jimin, bởi vì bác sĩ yu sẽ chỉ xuất hiện ở nhà hoặc bệnh viện. bệnh viện thì hên xui tuỳ vào số phận chứ khu phố nhà jimin em thậm chí còn chọn đi đường vòng để không phải rẽ qua đó.
nhưng nếu có ai đó luôn ở bên cạnh mình gần chục năm trời rồi đột nhiên biến mất không hề báo trước, bản thân cũng không được chuẩn bị gì thì chắc hẳn phải hoang mang và bối rối nhiều lắm. vì thói quen luôn là thứ đáng sợ nhất sau sự đổ vỡ của bất kỳ mối quan hệ nào.
dần dần từ việc e ngại phải chạm mặt jimin, minjeong bắt đầu sợ hãi khi nghĩ đến việc mình sẽ không bao giờ có thể được nhìn thấy jimin thêm lần nào nữa.
những suy nghĩ đầy mâu thuẫn cứ liên tục chồng chéo lên nhau trong đầu khiến minjeong mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. những lúc như thế này em chỉ muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vì bây giờ những giấc mơ đó là cách duy nhất để minjeong có thể cảm nhận được sự xuất hiện của jimin ở bên cạnh mình cho dù chỉ là ảo ảnh mà thôi.
dự báo thời tiết nói đêm nay trời mưa to, mưa cứ dội vào cửa sổ rồi trượt dài thành từng vệt xuống tấm kính cửa sổ, minjeong nằm trên giường cố gắng nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ. chiếc giường đặt ở giữa phòng, vị trí khá xa so với cửa sổ vậy mà không hiểu sao lòng bàn tay em đang kê đầu lại ươn ướt.
hy vọng đêm nay sẽ là một giấc mơ đẹp, một giấc mơ mà có lẽ minjeong không bao giờ muốn tỉnh lại.
---
"tại sao đèn chiếu số 1 lại yếu như vậy?" nhiếp ảnh gia kim bực bội đá mũi giày vào đống dây đèn ngổn ngang dưới đất rồi đưa mắt tìm kiếm mấy cậu nhân viên phụ trách phần ánh sáng "không sạc pin trước buổi chụp à? đây là nhiệm vụ của ai????"
một cậu hậu cần run rẩy bước lên phía trước rồi rón rén trả lời:
"dạ bởi vì một lần sạc chỉ sử dụng được tối đa trong khoảng 12 tiếng thôi ạ. mà hôm nay có 2 buổi chụp liên tiếp, tính đến bây giờ đã quá nửa ngày rồi nên có lẽ đèn chiếu sắp hết pin ạ"
minjeong thở hắt ra một cái rồi phẩy tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục làm việc, mấy cậu hậu cần trẻ tuổi vừa mới bị sếp to tiếng hỏi vài câu mà đã lóng nga lóng ngóng rồi lùi hết về đứng chen chúc ở phía sau.
BẠN ĐANG ĐỌC
karwin; bác sĩ, bảo mẫu, bạn gái và bạn đời
Fanfictionvới tư cách là bác sĩ nhân dân, chị xin được trân trọng thông báo rằng tim em đập nhanh không phải vì em yêu chị đâu mà có thể là do rối loạn nhịp tim và có nguy cơ dẫn đến đột quỵ đấy.