Tầm mắt Atsushi là một màu tối đen như mực, ngay cả khi cậu giơ tay ra trước mặt cũng không nhìn thấy được. Nhưng Atsushi có một cảm giác mình đang ở trên không, cả người lơ lửng như sợi lông vũ nhỏ.
Chợt luồng ánh sáng yếu ớt xuất hiện từ phía trên, Atsushi chú ý nhìn sang. Chẳng có gì. Nhưng khi quay quanh lại phía trước thì một cơn gió lạnh lùa ngang qua, cùng lúc với một bàn tay lạnh ngắt chạm lên vai Atsushi. Sau đó, là một giọng nói lạ vang lên bên tai: "Nakajima Atsushi...."
Kết hợp với cái hiệu ứng kể trên, Atsushi hoa hoa lệ lệ bất tỉnh mà không kịp hét lên một tiếng.
Lần thứ hai thức dậy, trước mắt Atsushi không còn là màu đen nữa, thay vào đó là một căn phòng được trang trí theo kiểu truyền thống và khá cổ. Atsushi nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường êm ái, xung quanh có những tấm màn màu tím nhạt giảm đi tầm nhìn.
Atsushi đặt chân xuống giường, chuẩn bị vén màn bước ra làm 'một cuộc du ngoạn đó đây' thì bất ngờ lại có tiếng mở cửa.
Kéttttt~
Đôi bàn chân nhỏ nhắn vừa chạm đất đã theo phản xạ rút lên, hai bàn tay nhanh chóng kéo chăn trùm nửa mặt, nhắm mắt giả ngủ.
Làn gió từ bên ngoài theo sự chuyển động của cánh cửa lùa vào phòng, khiến cho những tấm màn bay phất phơ, cọ cọ vào gương mặt Atsushi khiến cho cậu cố gắng rất nhiều mới không mạnh tay túm lấy mấy tấm màn buộc lại quăng vào góc.
"Momoi-chan. Nàng đã dậy chưa?"
Atsushi nghi hoặc. Căn phòng này ngoại trừ người mới bước vào thì cũng chỉ có mỗi mình cậu. 'Momoi-chan' là ai? Đừng nói....
(Những câu chuyện ma mà đàn anh đẹp trai đáng kính Dazai đã kể lần lượt hiện lên với đầy đủ các loại yêu ma quỷ quái, cộng thêm những gì mà người Sát Quỷ Đoàn đã nói như con sóng lúc lớn lúc nhỏ ùa về trong kí ức của cậu.)
....Tên này, nuôi quỷ trong nhà?
Nghĩ tới, Atsushi đổ mồ hôi lạnh. Và suýt xíu nữa, Atsushi (yếu bóng vía) đã ré lên khi tấm chăn cậu đang đắp đột ngột bị vén lên. Tiếp đó, bàn tay của người kia nắm lấy tay cậu, vân vê.
Cảm giác đầu tiên mà Atsushi cảm nhận được, đó chính là lạnh. Bàn tay của người đó lạnh ngắt, khiến cho Atsushi phải rụt lại. Khi bàn tay người kia chạm vào, cậu có cảm giác nó như một khối băng vậy. Không có chút sức sống, lạnh lẽo và u uất.
"Ra là nàng đã dậy." Người kia bật cười một tiếng. Bàn tay lại vươn ra chạm vào tay Atsushi.
Atsushi bất đắc dĩ mở mắt, sau đó lại nhíu mày, nắm chặt lấy bàn tay của anh ta: "Bàn tay của anh lạnh quá."
Người trước mặt mở to mắt kinh ngạc. Trong con ngươi đỏ rực ấy không chỉ là ngạc nhiên, mà còn xen lẫn cả niềm vui và nỗi buồn, chất chứa bao niềm tâm sự. Người ấy dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng sau cùng, chỉ mỉm cười một cái: "Ừ."
Atsushi nhìn chăm chăm người trước mặt, thấy người đó cười, lập tức cảm thấy người này chính là bậc mĩ nhân hiếm có khó tìm. Mái tóc đen dài như thác đổ xuống bờ vai, đôi mắt đỏ khi cười híp lại trông vô cùng quyến rũ, và một bên vai áo trễ xuống theo phong cách gợi cảm để lộ ra xương quai xanh tinh xảo khiến cho Atsushi phải cảm thán, mĩ nữ!
BẠN ĐANG ĐỌC
(BSD/AkuAtsu) Đừng Bao Giờ Ăn Thứ Gì Dazai Cho!
Fanfiction*𝐂𝐇𝐔́ 𝐘́ 1* Do một số lý do nên tác giả a.k.a LyLy_Libra tạm drop bộ truyện này. Dù vậy, chuyện tạm drop chỉ là tạm thời mà thôi, tôi nhất định sẽ quay trở lại trong khoảng thời gian sắp tới. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện <3 *𝐂𝐇𝐔́ 𝐘́ 2* ...