"Dazai-san... Anh... lại đi tự tử à?" Atsushi biểu thị, cậu không còn từ nào để miêu tả nữa rồi. Lần nào gặp anh ấy là y như rằng anh ấy đang tự tử, chắc mốt hạn chế gặp lại để đỡ mắc công bị bệnh tim. Mà khi nãy, Dazai nói gì cơ: "Anh vừa nói gì vậy Dazai-san?"
Dazai nhảy phốc một cái khỏi tấm lưới, đáp đất hoàn mỹ. Dazai nhìn Atsushi rồi xuýt xoa: "Công nhận khả năng hồi phục của Hổ thật đáng gờm." Anh nói rồi lấy tay xoa xoa cằm, nhìn Atsushi từ trên xuống dưới: "Còn nhớ lọ thuốc màu tím chứ Atsushi-kun? Tôi trộn thuốc an thần với mấy nguyên liệu trong các chất độc chết người ra đấy."
"A..." Hình như cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Nhờ khả năng của Hổ, cậu đã thoát chết, nếu không là khỏi mở mắt nhìn bầu trời. Nhưng mà, bị biến thành nữ như thế này, Hổ đang giỡn đấy à? Cậu thở dài, sau đó gần như hét lên: "ANH CHƠI VẬY RA CHUỒNG GÀ MÀ CHƠI ĐI!!!"
"Thật ra thì tôi thích xuống địa ngục chơi hơn." Dazai che hai tai lại, nói ra suy nghĩ của mình: "Mà hình như hôm nay trong cậu hơi khác với mọi ngày nhỉ Atsushi-kun?"
Câu hỏi làm Atsushi giật thột một cái. Sao cậu có thể quên mất Dazai không như cái bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày chứ? Anh ấy mà soi là có nước mọi chuyện bại lộ hết cho coi!
"Em, à, Ranpo-san chuẩn bị phá án kìa!" Đang loay hoay không biết nên đổi chủ đề thế nào cho tự nhiên, Atsushi nhận ra Ranpo đang chuẩn bị phá án. Cậu nhanh chóng chạy lại chỗ Ranpo thích thú nhìn. Không biết nãy giờ cậu lo nói chuyện với Dazai, Ranpo anh ấy đã tìm được những manh mối gì rồi mà trông tự tin ghê hồn.
Dazai dường như cũng bị cuốn theo chủ đề ấy (hoặc có lẽ là do cậu tự tưởng tưởng), nở một nụ cười không rõ ý vị tiến lại gần cậu và Ranpo, nói điều gì đó về cách giết người của Mafia Cảng. Sau đó quay lại nói với cậu:
"Atsushi-kun, cậu nên chú ý thật kĩ. Cái năng lực đó là nền tảng của cả Trụ sở đấy." Dazai còn không quan tâm rằng Ranpo chỉ cần dùng sáu mươi giây để phá án. Nhưng Atsushi thì ngược lại. Nãy giờ cậu nghe mà cứ như vịt nghe sấm chả hiểu mô tê gì.
Siêu năng lực của Ranpo-san, kĩ năng có thể tìm ra được sự thật trong các vụ án mạng. Thật sự là có thể làm ra được một điều như vậy sao? Atsushi tự hỏi trong lòng, trong khi ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cặp mắt kính chuẩn bị đưa lên mắt của Ranpo.
"Oh, tôi hiểu rồi." Anh ấy chỉ nói vậy. Bốn từ, nhưng đủ làm cho tất cả mọi người có mặt tại đây kinh ngạc. Nhìn ông thanh tra Minoura hay cậu cảnh sát Sugimoto là đủ hiểu, mà cậu cũng như vậy thôi. Chỉ có Dazai là vẫn giữ vẻ mặt bình thường.
"Cậu biết hung thủ là ai rồi?"
"Tất nhiên."
"Chỉ với một số ít thông tin mà chúng tôi đưa ra à? Vậy thủ phạm là ai?" Hiển nhiên, ông thanh tra vẫn chưa tin tưởng lắm vào khả năng của Ranpo. Ai vào trường hợp đấy thì cũng vậy thôi. Cho đến khi Ranpo đưa tay chỉ về hướng hung thủ, ông thanh tra cười lớn: "Pfff ha ha ha ha! Siêu năng lục của cậu dùng để đổ tội lên đầu người khác à?"
"Cảnh sát Sugimoto đã giết cô ấy." Ranpo nói lại lần nữa. Atsushi một bên kinh ngạc, Ranpo-san vậy mà mở mắt rồi kìa, ngầu khiếp!!! À không, cậu bắt nhầm trọng điểm rồi, phải là, Sugimoto-san là hung thủ ư?!!!
BẠN ĐANG ĐỌC
(BSD/AkuAtsu) Đừng Bao Giờ Ăn Thứ Gì Dazai Cho!
Fanfiction*𝐂𝐇𝐔́ 𝐘́ 1* Do một số lý do nên tác giả a.k.a LyLy_Libra tạm drop bộ truyện này. Dù vậy, chuyện tạm drop chỉ là tạm thời mà thôi, tôi nhất định sẽ quay trở lại trong khoảng thời gian sắp tới. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện <3 *𝐂𝐇𝐔́ 𝐘́ 2* ...