Chap 6: "Ta đâu có nói ngươi bị câm...?"

3.7K 440 48
                                    

"Ư..." Atsushi tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân đau ê ẩm. Hình như cậu đang ở trên một thứ gì đó di chuyển. Không, chắc chắn là vậy. Nãy giờ không biết cậu nằm trên sàn không biết đã trượt đi trượt lại, đập đầu vào các thùng chứa hàng bao nhiêu lần rồi.

"Két..." Atsushi cố gắng đứng dậy, dùng sức đẩy cánh cửa. Bất ngờ là cánh cửa chỉ khép hờ, hoàn toàn không có khoá. Kỳ quái, cậu nghĩ vậy. Nếu như tên Akutagawa đã xiên cho cậu mấy nhát rồi bỏ ở đây, tại sao lại không khoá cửa? Có gì đó mờ ám sau việc này. Nghĩ vậy, Atsushi bước ra một cách thận trọng hơn, ánh mắt quan sát xung quanh.

"Vút!" Quả không sai, chân của cậu vừa mới nhích ra ngoài, những sợi dây màu đen đã phóng tới. Atsushi nhanh chóng rụt chân về, nhưng vẫn bị nó tóm kịp, kéo lê một khoảng dài trước khi đập cậu vào một thùng hàng.

"Hự!" Akutagawa tiến tới, tung một cước vào ngay vết thương chưa kịp lành, khiến máu rỉ ra.

"Ta đã đâm vào tử huyệt của ngươi. Nhưng xem ra năng lực của Hổ đó thật sự hữu dụng." Akutagawa thu Rashoumon về hình dạng một con thú bóng đêm lượn lờ xung quanh mình. Thật ra, mục tiêu của hắn là bắt sống Atsushi theo như mệnh lệnh được ra, nên hắn không thể cứ thế đâm vào tử huyệt của cậu được.

Có một lí do khác, mà ngay chính hắn cũng khó tin. Akutagawa nhận ra tên Jinko này so với lần trước gặp có nhiều điểm không tương đồng (bản thân hắn cũng không biết từ khi nào mình để ý một ai đó kĩ như vậy), rất có thể đó là kẻ giả mạo. Vậy nên hắn đâm cho bõ ghét. Nếu là Jinko thật sự thì không sao, có thể vẫn còn sống, còn nếu là giả mạo thì trực tiếp băm ra trăm mảnh.

Atsushi mà biết được suy nghĩ của Akutagawa, hẳn sẽ khóc thét lên kêu trời. Có vậy thôi mà đâm nhau muốn chết vậy đó, thứ khó hiểu, đồ đáng ghét, quân khó ưa.

(Nakajima•vài năm sau•Atsushi: Thật ra là đến giờ hắn vẫn khó hiểu...)

"Đây là tàu vận tải, chuyên dùng để chuyển vũ khí và đạn dược. Nhưng hôm nay bọn ta đặc biệt dành riêng cho ngươi. Tận hưởng chuyến du hành cuối cùng của mình đi, Jinko." Càng nói, Akutagawa càng dồn thêm sức vào chân đang giẫm lên bụng cậu. Atsushi có cảm giác, những chiếc xương của mình gãy rồi, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng 'rắc' trong cơ thể của mình nữa. Nhức, cả người đau nhức không thể cử động.

Hắn vẫn tiếp tục tông giọng trầm trầm của mình, lạnh ngắt: "Ta không biết ngươi quyết tâm như thế nào. Nhưng kẻ yếu..." Hắn giậm chân xuống một lần nữa thật mạnh: "...Thì không có quyết định đoạt số phận của mình!"

"Ugh!" Atsushi biết, đối đầu với kẻ này, cậu không có đến 1% chiến thắng. Cậu phải tìm cơ hội để trốn thoát. Tốt nhất phải tìm được chỗ ẩn nấp an toàn. 'An toàn'? Trên chính con thuyền của bọn chúng sao, cậu đã nghĩ gì thế này. Hình như đầu óc cậu mụ mị rồi.

"Những kẻ yếu ớt nên chết. Chết! Và nhường chỗ cho kẻ khác." Akutagawa vẫn tiếp tục nói. Atsushi nghe, nhưng cậu không hiểu nỗi trong đầu hắn ta đang nghĩ cái quái gì. Cậu chỉ có thể thấy được, trong đôi mắt màu xám đen sắc sảo ấy, một sự hận thù; sự hận thù đã lên đến đỉnh điểm. Và dường như đã bị thêm yếu tố nào đó bên ngoài khích tướng và chi phối khiến cho lửa giận ngày càng bốc lên ngùn ngụt.

(BSD/AkuAtsu) Đừng Bao Giờ Ăn Thứ Gì Dazai Cho!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ