Chap 5

1.1K 50 2
                                    

Ann cũng khá bất ngờ khi người đứng trước mình lại là Kartoon. Khi nãy lúc ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài cửa, cứ nghĩ Cheer đang xem chương trình gì đó trên tivi mà thôi. Không ngờ hai người lại giằng co trước cửa phòng như thế này, nghe thoáng qua có lẽ liên quan đến mình một chút.

- Cheer...tại sao lại sau lưng tớ đưa mỹ nhân về nhà.

Lời nói của Kartoon khiến Cheer méo mặt, cô bạn hôm nay lại biết chơi đùa qua câu chữ như thế này. Nhìn đến nét mặt của Ann lại càng khó coi hơn nhiều.

- Người này mà là mỹ nhân sao? Cậu nên đi rửa mắt lại rồi.

- Sao chị ta lại ở đây?

- Chuyện dài lắm, sẽ nói với cậu sau.

- Giờ thì hai người ra ghế đợi tôi, một lát sau sẽ có đồ ăn thôi.

Cheer quay lưng bỏ mặc Kartoon cùng Ann đang đứng đó, ngủ một giấc tới chiều như chị và cô thì chắc chị cũng đói rồi, tiện thể hôm qua tủ lạnh còn nguyên liệu nên muốn làm một chút gì đó cho cả ba lót bụng. Nãy giờ chị vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình, tự dưng cái gì mà mỹ nhân cơ chứ, em ấy chê mình sao? Ann nhìn lướt qua Kartoon rồi cũng đi theo sau Cheer, ngủ một giấc cũng thấy bản thân khá hơn, định sẽ gọi Yingtor đến đón thay vì cứ mặt dày ở đây.

- Em không cần nấu luôn phần của tôi. Tôi sẽ gọi Yingtor đến đón mình.

Cô nhẹ gật đầu nhưng cũng không quay lại nhìn chị. Cheer cũng không muốn phá đi thứ mình gầy dựng lên bao lâu nay, giữ khoảng cách là việc nên làm, dù sao đối với Ann thì Cheer cũng không mấy hứng thú. Chỉ là không muốn thấy chị khóc, à khômg phải, chính xác hơn là không muốn thấy phụ nữ khóc, có lẽ do cô từ nhỏ được học võ sau đó lại thay baba bảo vệ mẹ nên sinh cho chính mình một loại cảm giác luôn muốn che chở người khác mà thôi. Ann vẫn là con gái của kẻ đã giết cả nhà cô, cô là không muốn dính liếu.

- Đã xem qua mail khi tối chưa? -Kartoon kéo ghế ngồi xuống, mắt chỉ nhìn đến Cheer và lơ luôn Ann.

- Chưa, tới sáng tớ mới về đến nhà. Có chuyện gì sao?

Kartoon thở dài, ngập ngừng một lúc rồi cũng không kiềm được. - Nor muốn tiếp tục tung sản phẩm ra thị trường.

Cheer khựng lại một vài giây, ánh mắt đanh lại, hít một hơi thật sâu rồi đặt đồ ăn lên bàn. Liếc mắt nhìn chị đang ngồi đó, cô xoay lưng đem phần còn lại đặt trước mặt chị. - Ăn đi!

- Nhưng tôi không đói. Khi nãy cũng đã nói với em.

- Chỉ là phần này dư ra, bỏ thì uổng phí lắm. Tôi cũng không phải muốn chị ở lại lâu đâu.

Ann nghe thế có chút buồn, cứ nghĩ em ấy lo chị đói nên mới mặc kệ lời chị mà làm thêm một phần. Nhưng đó chỉ là do chị nghĩ mà thôi, chị đã yêu cầu cao hơn nữa rồi. Điều này là không nên, vì chị biết Cheer cũng không nguyện ý làm vì chị.

- Cám ơn em!

Cả ba dùng bữa trong sự im lặng, tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào, mỗi người đều ăn phần của chính mình và cũng tự chìm vào suy nghĩ của riêng. Ngay lúc này điện thoại chị chợt vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt, bài nhạc với giai điệu khá quen thuộc rơi vào tai Cheer nhưng nó đã nhanh chóng bị Ann tắt đi khi chị nhấc máy. Làm sao Cheer không nhận ra cơ chứ, chỉ cần thoáng qua thôi cũng đủ khiến cô kinh ngạc. Cheer nhìn chằm chằm bóng lưng Ann đang nghe điện thoại ngoài ban công. Chị ta...sao lại biết đến bài nhạc này.

Cả Đời Bảo Hộ Người [AnnCheer] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ