Cheer đứng từ trên cao thả ánh nhìn xuống dòng người tập nập phía dưới, vị trí công ty cô cũng coi như là cao nhất nhì BangKok nên có thể dễ dàng thấy được hết bao quát thủ đô. Tách cafe cô cầm trên tay đã nguội từ lâu nhưng Cheer vẫn một mực đứng như tạc tượng.
Ngày mai là giỗ của ba mẹ, đứa con này không những trì hoãn việc trả thù mà lại còn cùng con gái của đối thủ dây dưa mãi không dứt. Thật sự không biết phải bày ra bộ dạng gì, chẳng phải mục đích cô trở về chỉ để lấy mạng Panat thôi sao? Cô có quyền đòi hỏi thứ khác à?
"Sao đây? Điều gì lại làm khó Cheerny của chúng ta rồi."
"Chỉ là đang nghĩ cách nào tốt cho sản phẩm tới thôi." Cheer xoay người, tay vẫn giữ khư khư tách cafe.
"Cậu có biết hành động của cậu đang tố giác cậu nói dối không?"
"Hành động sao?"
Kartoon nhướng mày, ánh mắt hướng tới từng ngón tay của Cheer đang không ngừng duy chuyển quanh miệng ly. Cheer rất ít khi nói dối nên việc này không dễ dàng gì với cô, mỗi lần nói dối sẽ rất dễ bị phát hiện, Cheer mặc dù bên ngoài tỏ vẻ khiến ai nấy đều có thể tin tưởng nhưng chịu khó quan sát sẽ biết được cô hay hành động lặp đi lặp lại khi cô nói dối ai đó, chẳng hạn như lúc ngón tay duy chuyển quanh miệng ly, hay khi nhỏ cô vẫn thường xoay bút. Kartoon ở bên cạnh lâu như vậy, những tiểu tiết này sớm đã quen.
"Suy nghĩ về ba mẹ đúng không?"
Cheer thở dài, đặt tách cafe xuống. "Mai là ngày giỗ của hai người họ. Nhanh quá, chớp mắt đã 11 năm rồi."
"Nghỉ ngơi đi. Thu xếp lịch lại, mai tớ cùng cậu đến viếng họ."
Cô mỉm cười, dùng ánh mắt 10 phần ôn nhu nhìn Kartoon. Phải nói Kartoon là người quan trọng nhất đối với cô hiện giờ, lúc cô khó khăn cũng là một tay Kartoon giúp đỡ. Khi đó cả hai đều còn rất nhỏ, đa số tiền đều dựa vào ba mẹ, nhưng Kartoon đã vì cô mà lén gia đình ra bên ngoài làm thêm, số tiền có được tất cả đem gửi hết cho cô để tiếp tục học tập. Đến tận hôm nay, khi gầy dựng công ty này cũng một phần nhờ tới Kartoon. Nếu không có người bạn này, Cheer thật không biết cô đã sớm chết ở cái ổ nào rồi.
"Cậu dùng ánh mắt đó nhìn tớ sao? Thật ớn lạnh."
"Kartoon, kiếp sau tớ vẫn muốn làm bạn của cậu. Cùng cậu đồng hành như bây giờ."
"Cậu bị điên à, nói vớ vẩn gì vậy?" Cái con người này không đánh một trận thì không nể, suốt ngày cứ nói linh tinh.
"Thật đó. Nhưng mà bỏ qua đi, chuyện tớ nhờ cậu, cậu đã làm chưa?"
"Tất cả đều sẵn sàng, những người tớ tìm được phải nói là tớ rất ưng nha."
"Sản phẩm lần này tớ nhất định đem nó trao cho Panat. Xem ông ấy mở to mắt nhìn công ty lung lay sau đó dần sụp đổ, nhìn công sức gầy dựng hơn 10 năm qua bị tớ phá huỷ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Cả Đời Bảo Hộ Người [AnnCheer]
أدب الهواةĐến khi người đó rời đi, tôi mới nhận ra, thứ tôi cần không phải là danh vọng hay quyền lực, mà là người đó. 10 năm ôm nỗi thù hận trong lòng, 10 năm ôm vết thương vì gia đình của mình đổ vỡ. Từ một cô bé luôn được hưởng thụ yêu thương trong vòng t...