Cheer nhắm đến căn phòng của chị mà mở cửa, cô đi thẳng vào nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Ann đâu, Cheer cũng đã tìm ở nhà vệ sinh và kết quả cũng là không thấy. Cô suy nghĩ một lát rồi mới đi đến phòng ngủ của mình, nhìn một lượt, Ann ngồi bó gối ở góc phòng nơi có một tủ quần áo lớn được đặt bên cạnh, chỗ này có lẽ là chỗ chốn lí tưởng đối với chị.
"Aaaaa..." Ann bất chợt la lên khi cảm nhận có bàn tay đụng vào mình.
"Là em. Chị đừng sợ." Cheer xót xa nhìn Ann đang từ từ mở mắt, không biết khi nào mới có thể giúp chị thoát khỏi nỗi sợ này.
Ann thở phào nhẹ nhõm, chị thả lỏng cơ thể, vòng tay ôm lấy Cheer. Khi nãy chị đã rất sợ hãi nên không nghĩ được gì ngoài việc phải chốn đi, nhìn thấy căn phòng Cheer là gần nhất nên mới chạy vào, bởi vì lúc đó tay chân chị đều run rẩy không thể nào đi xa hơn.
"Tôi phải làm gì đây? Sila sẽ không tha cho tôi."
"Chị cứ ngoan ngoãn ở nhà em, hắn ta sẽ không đụng được đến chị."
"Nhưng không được hôm nay thì sẽ là ngày mai, hoặc bất cứ ngày nào về sau. Tôi thật sự sợ lắm." Có lẽ Sila hiện tại chính là bóng ma lớn nhất đối với Ann, chị luôn cảm thấy bất an, không phải duy nhất bản thân mà còn bất an vì lo lắng cho Cheer.
"Tôi an toàn nhưng không có nghĩa em cũng vậy."
"Việc ngày mai thì cứ để ngày mai đi. Hiện tại bây giờ em vẫn ở đây với chị mà." Cheer cong môi cười, khẽ vuốt mái tóc ngắn của chị.
Sau khi Cheer bỏ hơn nửa tiếng ra để dỗ dành Ann khỏi sự lo lắng của chị thì đồ ăn cũng được giao đến. Cả hai bắt đầu tận hưởng những phút giây ngọt ngào hiếm có trong mấy năm qua, nếu Cheer đút chị một miếng thì Ann cũng sẽ đút ngược lại Cheer một miếng.
"Hm...Tom Yum Goong này có vẻ ngọt chị nhỉ?" Cheer chu môi nói sau khi được Ann đút cho một muỗng.
"Hả? Có sao?" Ann múc một muỗng súp cho vào miệng, thường thì loại đồ ăn này làm sao lại ngọt được cơ chứ. "Tôi thấy nó bình thường mà."
"Em thấy nó ngọt thật đấy."
"Nè Cheer, món này là Tom Yum Goong, làm sao lại ngọt?"
"Chắc tại do chị đút nên em thấy nó ngọt ngào vô cùng." Cô thốt ra lời nói với gương mặt tỉnh bơ.
Ann ngơ người một lúc khi nghe Cheer nói, sau khi load được câu của cô thì khuôn mặt đã ửng đỏ lên vì ngại. "Dẻo miệng quá đi."
"Dẻo miệng với một mình chị thôi."
Dưới căn bếp bị Cheer bỏ bơ vơ bao nhiêu năm qua bây giờ lại tràn ngập tiếng cười đùa vì có thêm sự hiện diện của Ann, cả hai cùng nhau nói hết chuyện trên trời rồi xuống biển, đến khi đồ ăn trên bàn đã hết sạch sẽ vẫn chưa thấy có dấu hiệu muốn dừng lại.
***
Cheer loay hoay dưới bếp giúp Ann dọn dẹp lại chén đĩa sau bữa ăn, còn chị thì đã bị cô cấm bước vào từ khi ăn xong rồi. Tay Ann vẫn chưa có lành, không được làm nặng cũng không nên đụng nước, sau này tay có lành lại thì cũng tuyệt đối đừng làm luôn. Nấu ăn thì chị có thể nấu chứ rửa bát nhất định phải là cô nha.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cả Đời Bảo Hộ Người [AnnCheer]
FanfictionĐến khi người đó rời đi, tôi mới nhận ra, thứ tôi cần không phải là danh vọng hay quyền lực, mà là người đó. 10 năm ôm nỗi thù hận trong lòng, 10 năm ôm vết thương vì gia đình của mình đổ vỡ. Từ một cô bé luôn được hưởng thụ yêu thương trong vòng t...