Chương 31: Kể căn nguyên, nói tội nghiệt (1)

196 31 2
                                    

Aslan, Trung Ương lục địa thời đại thứ ba, năm thứ mười tám, ngày mồng một tháng năm.

Kiếm tông.

Câu chuyện bắt đầu vào một chiều mưa tầm tã.

Tề Trạch Dương khi đó là con trai độc nhất của Tề gia, lớn lên hiểu chuyện lại lễ nghĩa thanh tú, cha mẹ cũng vì vậy mà càng thêm sủng ái. Gia phụ Tề Trạch Dương theo nghiệp y, từ bé đã vào Nam ra Bắc, hành y cứu người. Sau này phụ mẫu mất sớm, gia cảnh lụn bại, thiếu niên liền mang theo thân muội duy nhất rời khỏi quê cũ, làm lụng nuôi nấng cả hai trưởng thành.

Trải qua bốn năm mưu sinh, Tề Trạch Dương lúc này mười ba, Tề Ninh Hinh mười hai tuổi, có một ngày vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt trên đường lớn mua của hắn hai cái màn thầu vừa ra lò, sau đó quay sang quan sát muội muội hắn hồi lâu, gật gù nói căn cơ không tệ, không tệ, nếu được hướng dẫn bài bản, tương lai ắt trở thành cường giả hùng mạnh.

Tề Trạch Dương khi đó đang chia cho Tề Ninh Hinh nửa cái bánh gạo nướng còn lại từ buổi sáng, sau khi bóng hình vị tiên trưởng kia đi xa rồi vẫn ngồi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định viết một lá thư xin nghỉ tới lão bản khách điếm, cuối tháng cẩn thận sắp xếp hành lí, dẫn theo muội muội lên đường tới Kiếm tông.

Không giống với Tề Ninh Hinh từ khi còn nhỏ đã có tư chất tu luyện, Tề Trạch Dương trái lại linh căn kém cỏi, ngày hôm đó lẽ ra đã bị đuổi xuống chân núi Kiếm tông hoặc trở thành đệ tử ngoại môn phụ trách quét dọn, vậy mà chỉ bằng một lời nhờ cậy thản nhiên của Đoan Mộc Mạc Ly liền tiến thẳng làm nội môn đệ tử, sau khi bái nhập môn phái thì được phân tới học viện Thiên Thảo.

Tề Trạch Dương học dược một năm, đợi tới khi thông thạo hết công dụng của các vị thuốc ghi trong Tàng thư các mới dám cắp sách đến học đường, không ngờ lại bị huynh đệ đồng môn bĩu môi châm biếm, nói hắn linh lực thấp kém, là một người tầm thường nhờ cậy trưởng bối mới được làm đệ tử nội môn, đến trường làm gì, thức thời thì ngoan ngoãn ở trong phòng đọc thêm vài quyển thư dược, tránh sau này làm mất mặt Kiếm tông.

Tề Trạch Dương luống cuống tay chân đứng sững tại chỗ, nhìn lớp học loạn thành một đoàn, trang sách bay tứ tung, rơi trúng người hắn, tựa như cánh chim bồ câu trắng, bên trên chậm rãi quết đầy vết mực đen.

Đó là lần đầu tiên Tề Trạch Dương hiểu được sự khác biệt giữa người với người, liền cúi đầu hạ mắt, mím chặt môi ba chân bốn cẳng chạy về phòng. Đến nơi mới hay tin, tiên chủ cai quản học viện Thiên Thảo có một người trưởng tỷ đã gả đi xa, cô gia họ Đoàn, là thế gia cai quản cả một toà thành rộng lớn, hôm nay không may xuống dốc, lại không có người thân, đành phải mang theo con trai tìm đến đệ đệ ruột là tiên chủ học viện Thiên Thảo để nương tựa.

Ngày đó, mưa như xối nước, sắc trời tối dần, màn đêm buông xuống phản chiếu một lớp ánh sáng màu xanh nhạt lên tường nhà, tiếng ve sầu ồn ã xua tan bóng đêm tịch mịch. Học viện Thiên Thảo mở cửa hông, đoàn nữ tì nối đuôi nhau mà vào, mỗi người cầm theo một chiếc lồng đèn đỏ, nhỏ bé mà mông lung, lập lòe điểm xuyết trong màn mưa u ám.

[Ongoing] Phượng LyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ