Sau chuyến về quê ba ngày của cả gia đình Khánh Vân thì cũng đã đến lúc phải tạm biệt Cha mẹ nàng mà quay về Sài Thành để còn dự đám giỗ Nguyễn Gia Lâm.
Cô thu gom hành lí để lên xe, còn Kim Duyên thì lưu luyến ôm Cha mẹ mình không nỡ đi. Ông bà thấy thế liền an ủi con gái mình dặn dò.
"Cứ về Sài Thành đi rồi khi nào có diệp thì dẫn thằng Nam về đây chơi với cha mẹ"
"Mẹ con nói đúng đó, con về đi. Cha mẹ ở đây ổn nên con cứ yên tâm"
"Dạ...con sẽ trở lại thăm cha mẹ, hai người ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ. Có dịp về con sẽ mua thật nhiều đồ cho cha mẹ"
"Đồ đạc gì không biết! Bây về đây thăm hai thân già này là đủ vui nhà vui cửa rồi, vậy ha? Dẫn Khánh Nam ra về đi kẻo Khánh Vân nó chờ"
Khánh Vân cất xong xuôi hành lý rồi Cô cũng vào trong chào hỏi Cha mẹ vợ một tiếng, Khánh Vân tiến đến ôm Mẹ nàng một cái.
"Mẹ giữ gìn sức khoẻ, vợ chồng con về đây"
"Ừm, đi đường cẩn thận nha con"
Bà vỗ nhẹ lưng Khánh Vân, cô rời ra quay sang nhìn Cha vợ. Ông cũng nhìn Khánh Vân, cô cười hờ chìa tay ra trước mặt cha nàng nhưng ông vẫn nhìn Khánh Vân bằng ánh mắt rất nghiêm túc làm cô run rẫy muốn đứng không vững.
Phụt!
"Có làm gì mày đâu mà mày run dữ thần vậy?"
Cha nàng phụt cười làm Khánh Vân muốn đứng tim, cô thở phào vuốt ngực trấn an mình. Đột nhiên ông kéo Khánh Vân đến ôm, còn vỗ vào lưng cô mấy cái không hề nhẹ tay chút nào.
"Đi mạnh khoẻ, tôi giao con gái rượu tôi cho cô đấy! Con bé mà có chuyện gì thì Cô không yên với tôi đâu"
"Dạ dạ dạ, con biết rồi thưa cha"
"Cha à, cha vỗ như thế Khánh Vân đau đấy"
"Cái con này! Chưa gì hết đã xót chồng rồi"
Khánh Vân được cha vợ buông tha, Cô ho khan mấy tiếng rồi nhanh chóng tạm biệt cha mẹ vợ lần cuối.
Khánh Vân đưa vợ con ra xe, chiếc xe nổ máy chậm rãi chạy đi mất. Cha mẹ nàng ngóng ra nhìn bóng dáng chiếc xe dần mất dạng thì ông bà mới yên tâm trở vào nhà.
Trên đường đi Khánh Vân không ngừng vui vẻ huýt sáo khiến Kim Duyên liền lấy làm lạ, nàng cười khó hiểu quay sang nhìn Cô.
"Cô sao vậy?"
"Mợ không thấy khi nãy Cha rất niềm nở với tôi hả? Phải nói ha, lúc đó tôi mừng muốn nhảy cẫng lên"
"Chỉ có thế thôi mà Cô lại vui như thế ấy hả?"
"Tất nhiên rồi, công sức lăn lê dầm dề mấy ngày qua cũng không đổ sông đổ biển thì đương nhiên là phải vui rồi"
"Thật đúng là...."
Kim Duyên lắc đầu cười khổ, nàng nhìn bộ dạng phấn khởi của Khánh Vân cũng chỉ biết bó tay. Đột nhiên Cô lại quay phắt sang nhìn Nàng như vừa nghĩ ra được sáng kiến gì đó rất to lớn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mợ Hai ! Mợ Là Vợ Tôi x Nước Mắt [Vân-Duyên][COVER]
FanfictionPHẦN 1 [ Mợ Hai! Mợ Là Vợ Tôi ] : HOÀN PHẦN 2 [ Nước Mắt ] : HOÀN