Đoàn từ thiện dừng xe trước cổng viện Bình An. Là viện cô nhi duy nhất vùng quê này, thêm tuổi đời hơn năm mươi năm rồi nên bao giờ cũng là nơi lý tưởng cho các nghệ sĩ lui tới làm từ thiện, bất kể mục đích gì. Họ chỉ cần đủ ăn đủ mặc, không quan tâm hình ảnh mình được sử dụng ra sao, đánh bóng tên tuổi nghệ sĩ như thế nào, hoặc đôi khi sẽ trở thành công cụ 'tẩy trắng' cho những nghệ sĩ vừa vướng mắc phải scandal. Cho nên viện Bình An chưa bao giờ quá thiếu thốn khi phải nuôi dưỡng mấy chục nhân khẩu, so ra giống lớp học tình thương hơn, điều kiện các em trưởng thành cũng bình thường như bao đứa trẻ đầy đủ gia đình khác.Mấy năm trở lại đây, nền kinh tế ngoại ô Kyoto phát triển mạnh mẽ, trợ cấp xuống khắp vùng quê xa xôi hẻo lánh cũng hào phóng hơn trước. Gọi là quê nhưng chỉ khác thành phố là không quá đông đúc dân cư, không có tắc nghẽn giao thông và càng không có khói bụi, nơi yên bình lý tưởng để người ta rời xa chốn thị phi tìm về. Thị trấn nơi Hoang sống ngày xưa cách đây gần chục cây số, qua mấy cánh đồng bát ngát, thế nhưng ngày nào cũng miệt mài đạp xe sang đây từ sáng sớm chỉ để đặt vào thùng thư trước cổng một hộp sữa. Đều đặn mỗi sáu giờ sáng.
Viện Bình An hiện đang tiếp nhận tới hai mươi em nhỏ chưa tới tuổi trưởng thành, một con số đáng báo động với các cặp cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con cái, tương lai vẫn sẽ không dừng lại. Nó giống như một ngôi nhà lớn hơn là cái viện nuôi dưỡng cô nhi, biết bao người không cha mẹ đã lớn lên và thành tài từ đây. Hoang cũng không có cha mẹ, nhưng anh không lớn lên ở Bình An. Thời gian đã quá lâu để anh cố hồi tưởng xem mặt mũi cha mẹ mình trông như thế nào. Họ đã bỏ rơi anh trong cái giỏ mây rách rưới trước nhà bà lão nghèo đơn thân. Một tay bà nhặt lụm từng mảnh ve chai và nuôi anh đến tận khi anh lớn. Bà được chẩn đoán mắc căn bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, vào mùa xuân năm anh mười bảy tuổi, đã nói lời chia tay với người thân duy nhất trên đời này của mình.
Hoang chưa từng kể chuyện gia đình với Yên Yên La, đoạn đau thương và cũng là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong suốt tuổi thơ, anh chỉ muốn cất giữ cho riêng mình. Két sắt lưu giữ kí ức đóng chặt ấy, người mà anh tin tưởng trao gửi chìa khóa có lẽ chẳng còn nhớ đến nó nữa, chứ đừng nói cam tâm tình nguyện cùng anh mở ra lần nữa.
Cổng viện dường như đã được sơn mới lại so với vài năm Hoang chưa ghé qua đây, màu xanh bắt mắt hơn so với cái màu xám xịt đơn điệu. Thùng thư cũng thay mới, kiểu dáng tân tiến và linh động hơn, Hoang hoài niệm một chút về cách anh đã chật vật nhét hộp sữa vào thùng thư cũ thế nào vì khe hở quá nhỏ, sau mới bí mật xin Cô Cô một chìa khóa dự phòng kèm theo lời thề thốt ngây thơ sẽ không đọc trộm phong thư nào trong đó. Bên dưới có thêm một khe lớn để nhét bưu kiện, dễ dàng hơn nhiều so với cái thùng tự chế ngày đó. Thứ duy nhất không thay đổi chỉ có vị trí cùng với cái màu đỏ chói lòa của nó. Hoang chuyển rời sự chú ý, theo đoàn vào trong sân.
Cây tùng già cỗi vẫn hiên ngang đứng đó qua bao mùa mưa gió. Bám sâu vào lòng đất gồ ghề những đường rễ sần sùi, cũ kĩ. Cây tùng đã ở đây trước cả khi cô tiếp quản viện này, Cô Hoạch Điểu đã kể như thế, không ai biết nó từ đâu mà tới, đã sống qua bao nhiêu thế hệ rồi. Chiếc xích đu chế bằng dây thừng và lốp xe ô tô vẫn tòng teng trên cành cây, nó như tráng sĩ đã nghiêng mình gánh đỡ đủ mọi loại trọng lượng từ nhỏ đến lớn. Không như con người yếu đuối, đã sớm gục ngã từ lâu. Giờ đang là tiết học chữ, bọn trẻ không ra sân chơi đùa, chỉ có bác thợ vườn đang chăm chút cho cây cỏ và cô tạp vụ hì hục cọ những tấm chiếu tatami bị làm bẩn ngoài bể nước.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoang Liên ADS] Đợi hoa tàn
Fanfiction"Anh ngỡ tình như hoa sẽ phai một sớm một chiều Anh đợi hoa tàn, đợi cả tình tan..." Author: Mikazuki Yui Genres: BL, modern AU, romance, drama, smut Rating: M/R18 Pairing: Hoang x Nhất Mục Liên Disclaimer: Nhân vật thuộc về NetEase, plot thuộc về t...