Chương 33

139 26 10
                                    


Đoàn của công ty YYS đi hỗ trợ thăm hỏi người dân trong làng đến tận chiều muộn vẫn chưa hết hai phần ba công việc, dự là kéo dài thêm ngày mai nữa và họ còn có việc cần bàn với trưởng làng.

Họ vừa xong phần việc của ngày đầu tiên thì trời cũng nhá nhem. Mùa đông trời mau tối, nhìn đồng hồ mới hơn năm giờ chiều thôi mà ngoài sân viện đã nghi ngút khói bếp chuẩn bị cơm canh. Xa xa có vài ngọn khói bốc lên từ các hộ gia đình, vùng quê họ luôn dùng bữa sớm hơn so với thành thị và cũng chẳng bao giờ hoạt động về đêm. Lúc này đám trẻ đều tụ tập ngoài sân phụ các mẹ làm cơm, đứa nào đứa nấy đều ngoan ngoãn ngồi nhặt rau, sàng gạo, nhỏ quá thì tha thẩn chơi, không làm ồn hay náo loạn gì hết. Tất cả đều do cách dạy dỗ của các mẹ quá tốt, thấy đoàn cô chú người lớn liền lễ phép chào hỏi, được phát bánh kẹo thì khom lưng cảm ơn rối rít. Nhỏ mà rạn người lắm.

"A, anh Hoang!"

Hoang đang đứng cùng đoàn của mình thì bỗng từ đâu có một cậu trai tóc cam ngắn chạy tới, hô lên ầm ĩ, trên người vẫn còn mặc đồng phục như vừa mới đi học về. Theo sau là một cô bé tóc nâu dài cũng mặc đồng phục giống hệt, với đám đông có vẻ không dám tiến lại gần mà chỉ giữ khoảng cách nhất định ở sau lưng cậu trai. Hoang nhìn hai người họ, hàng lông mày đang nhíu lại bất giác thả lỏng:

"Cổ Lung Hỏa? Trùng Sư?"

"Tụi em đây, thật lâu rồi mới gặp lại anh!"

So với lần gặp cuối cùng đã vài năm, Cổ Lung Hỏa từ một cậu bé con đã lớn phổng thành chàng thiếu niên cấp ba, cao ngang anh cả Nhất Mục Liên rồi. Trùng Sư cũng vậy, từ cô nhóc năm nào đã thành thiếu nữ xinh xắn. Họ là hai người em thân thiết nhất của Nhất Mục Liên, tuy không chung máu mủ gì nhưng hai đứa coi cậu như anh trai ruột vậy, với Hoang cũng dành niềm yêu mến đặc biệt. Có những đàn anh đàn chị lớn tuổi hơn Nhất Mục Liên từng ở đây, nhưng họ đều được nhận nuôi hoặc làm ăn xa, lập gia đình hết rồi nên trong viện đám em coi Nhất Mục Liên như anh cả.

"Phải, lâu thật nhỉ? Hai đứa lớn nhanh quá làm anh suýt không nhận ra." Hoang nở một nụ cười hiếm hoi khiến những người trong đoàn được phen thất thần, tự hỏi Hoang cũng có thể cười hiền từ được như vậy sao.

"Em sắp đẹp trai hơn anh rồi haha!"

"A Lung không biết xấu hổ." Trùng Sư dè dặt liếc bạn. Đối với người đàn ông cao lớn trước mặt này, vừa lạ mà cũng vừa quen, anh ấy đã không còn là anh Hoang hay chơi cùng bọn họ ngày xưa nữa.

Thật ra hai đứa đủ lớn để hiểu rõ những chuyện đã xảy ra giữa anh Hoang và anh Liên, hiểu rằng có làm thế nào cũng chẳng thể cứu vãn tình hình giữa họ hay níu kéo ngày xưa trở lại. Mẹ Cô Hoạch Điểu dặn dò hai đứa không nên can thiệp hay hỏi han gì cả, để hai người ấy tự giải quyết với nhau. Cho nên hai đứa ngầm nhắc nhau cứ lờ đi và tỏ ra bình thường khi Hoang tới thôi, để anh Liên không cảm thấy khó xử.

"A Lung sắp thi đại học nhỉ? Em có dự định gì chưa?"

"Em định thi đại học Tokyo, nhưng chẳng biết nổi không." Cổ Lung Hỏa xấu hổ gãi đầu, "Học lực của em cũng chỉ tàm tạm."

[Hoang Liên ADS] Đợi hoa tànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ