Chương 8

589 83 8
                                    


Vạn Niên Trúc dìu Hoang tới bên chiếc giường đơn trải ga trắng tinh - giống như mới được trải lên chứ không hề có mấy sờn cũ, khá dễ cho y để tìm được vị trí chiếc giường vì căn hộ không quá lớn. Trong lúc đó, Nhất Mục Liên bỏ vào bếp đun nước ấm.

Mừng thay khi cả điện lẫn nước vẫn chưa bị cắt, Hoang không thực sự còn sống ở đây nhưng vẫn chi trả hóa đơn tiền điện nước hàng tháng, chưa kể thuê cả người dọn dẹp. Người giàu vẫn luôn có những cách tiêu tiền thật kì lạ và lãng phí, thôi thì tiền của họ muốn tiêu sao mà chẳng được.

Trong lúc chờ nước sôi, Nhất Mục Liên tìm trong tủ lạnh, không có gì cả ngoài vài lon bia và một chai mật ong, thật may vì mật ong là thứ hữu ích nhất lúc này cậu cần. Không có đường nhưng cũng không cần thiết lắm, có lẽ cậu sẽ chạy ra cửa hàng tiện lợi mua gừng để pha thức uống giải rượu cho cái người say bí tỉ nằm ngoài kia. Nhất Mục Liên hoàn toàn mải mê với mọi thứ, mà không hề để ý Yêu Cầm Sư đứng dựa lưng bên tường quan sát tất cả.

"Nhất Mục Liên, bọn tôi giao mọi chuyện lại cho cậu được chứ? Bây giờ tôi phải đưa bạn về nhà."

Vạn Niên Trúc bất ngờ đứng sau lưng Yêu Cầm Sư và lên tiếng, khi đã 'đáp' Hoang lên giường nằm một cách tạm bợ. Bấy giờ Nhất Mục Liên mới dừng lục lọi tủ chạn, quay ra tròn mắt nhìn đôi nam nam đứng ở cửa bếp:

"Tôi ư? Nhưng tôi sắp về bây giờ."

"Thôi, cậu cứ kệ hắn mà về đi. Dù sao đêm nay hắn không vạ vật ngoài đường đã tốt lắm rồi." Thế mà Vạn Niên Trúc đồng ý với cậu cái rụp, nhún vai thản nhiên nói, ý bảo nhiệm vụ của chúng ta đến đây hết rồi không cần phải theo hầu cái tên to xác kia nữa.

"..." Nhất Mục Liên giương ánh mắt rối rắm nhìn hai người kia, muốn níu kéo họ ở lại cùng mình nhưng chẳng có quyền gì. Cậu tự nhủ với bản thân nốt lần này thôi... "Hai anh về trước đi. Tôi pha cho anh ấy trà giải rượu rồi về ngay."

"Thế có chuyện gì cậu cứ gọi cho tôi nhé, cảm ơn." Y mở ví lấy ra tấm thẻ đưa cho đối phương.

Nhất Mục Liên liếc qua, có vẻ là danh thiếp tự thiết kế, không có nhiều nhặn hay phức tạp gì ngoài tên quán bar và số điện thoại, thậm chí chẳng có tên y. Giống như y không thích để lộ danh tính, nhưng vì công việc vẫn cho người ta biết số điện thoại và địa chỉ quán để hỏi đến.

Vạn Niên Trúc dẫn bạn ra ngoài cửa, trước khi rời đi không quên nói cảm ơn lần nữa và tạm biệt Nhất Mục Liên. Hai người đi bộ xuống chỗ đậu xe, gió lạnh ùa đến khi chỉ mới bước chân ra khỏi khu nhà trọ.

"Anh cũng thấy cả rồi, phải không?"

Vừa ngồi vào trong xe, Yêu Cầm Sư đã hỏi một câu không đầu không cuối, đổi lại cái nhìn đầy xa xăm và nụ cười hờ hững của Vạn Niên Trúc. Y hiểu ý cậu là gì, cũng không lạ khi y biết và cậu cũng biết. Yêu Cầm Sư ấy mà, là kiểu người thích đặt mình vào chỗ riêng tư và kín đáo nhất, âm thầm quan sát vạn vật xoay chuyển, tất cả đều không thể qua nổi ánh mắt tinh tế của cậu.

Chính điểm này ở cậu, cũng khiến y đặc biệt yêu thích.

Y nghiêng người hôn nhẹ lên môi cậu, rồi xoa lên mái tóc trắng suôn dài:

[Hoang Liên ADS] Đợi hoa tànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ