Chương 41

140 23 24
                                    


Nhất Mục Liên quay lại phòng ăn sau khi trấn tĩnh bản thân ổn thỏa. Cậu mất khá nhiều thời gian để hít thở một cách bình thường, lấy lại vẻ mặt bợt bạt đã mờ đi dấu tay trên má và cố gắng làm sao để mình trông tự nhiên nhất. Sẽ không ai nghi ngờ gì về việc Yên Yên La có gặp cậu hay không, mà họ sẽ dồn thắc mắc sao cậu đi lâu mãi mới thấy quay lại. Nhất Mục Liên còn mất thêm vài phút để tìm lý do hợp lý nhất giải thích cho việc đó cơ.

Thế nhưng khi trở lại, không thấy Hoang và Yên Yên La đâu, cậu nhìn thẳng về chỗ ngồi của họ theo phản xạ và rất nhanh Bạch Vô Thường đã lên tiếng giải thích cho cậu:

"Cô Yên thấy không khỏe nên Hoang đưa về rồi."

"Ngày càng ra dáng ông chồng chu đáo phết nhỉ." Giờ phút này Diêm Ma chẳng kiêng kị gì, có tí men vào khiến cô bớt tế nhị hơn trước, chẳng ngại có mặt Nhất Mục Liên ở đây, "Liên Liên, ngồi xuống đây uống tiếp nào, lâu lắm rồi chị em mình mới gặp lại đấy. Gớm, du học cái là mặt mũi mất hút chẳng thấy về thăm nhà gì cả."

Chuyện của cậu ra sao họ đều biết rõ, dù chỉ là tám mươi phần trăm nhưng có những phần sau không cần thiết phải khoe ra cho thiên hạ hay. Nhất Mục Liên không ngại ngồi cùng bàn hàn huyên tâm sự với bạn bè Hoang, dù gì cậu cũng từng là quản lí đội bóng nên không tính là người ngoài. Cậu chẳng ngại khi họ biết chuyện của cậu, hay tỏ ra thương tiếc cho mối tình dang dở của cậu.

Hay kể cả vụ bê bối trên truyền hình, mặt báo kia, cậu tin họ đều đã thấy nhưng làm ngơ vì sợ tổn thương cậu hay chính bạn cũ của họ, Hoang. Những gì không hay, thì nên cho nó qua đi.

"Sau này cậu định thế nào?" Diêm Ma rót cho cậu chén đầy, chống cằm hỏi, "Hay để chị nói thẳng nhé? Bọn chị thật lòng thấy tiếc cho cậu và Hoang, dù không hiểu lý do vì sao, chị nghĩ có lẽ là lựa chọn riêng của mỗi người. Giống như bây giờ, Hoang nói sẽ kết hôn và từ bỏ nghề mẫu, một người chu toàn và luôn quan tâm gia đình như nó thì có quyết định đấy chị chẳng thấy lạ. Còn cậu, định ra nước ngoài tiếp hay về quê lập nghiệp?"

"Hoang sẽ giải nghệ ạ?" Nhất Mục Liên ngạc nhiên, bắt ý trong lời Diêm Ma. Theo cậu được biết thì Hoang còn lâu lắm mới chấm dứt hợp đồng bên công ty chủ quản YYS, sau đó có thể kí tiếp nếu muốn.

"Coi kìa, trả lời không đúng trọng tâm gì hết. Chị nói tràng dài như thế mà cậu chỉ để ý mỗi đoạn đó thôi hả? Hì, đoán không sai mà, vẫn còn để ý người ta lắm."

"À không, em thắc mắc thôi, vì làm người mẫu là ước mơ của anh ấy mà. Còn em chắc là sẽ về quê."

Phải rồi, cậu chỉ còn một lựa chọn thôi... Dù có thành công ở bộ ảnh tới, cũng chẳng thể tiếp tục nữa rồi... Đáy mắt Nhất Mục Liên thoáng đượm buồn khi chợt nhớ về cuộc trò chuyện với Yên Yên La hồi nãy, cùng quyển sổ nằm gọn ghẽ trong chiếc túi đeo trên người. Đánh đổi sáu năm để đổi lấy ân hận muộn màng, Nhất Mục Liên biết mình chẳng thể nào quay ngược được thời gian, cũng chẳng có tư cách gì gửi tới người ấy lời xin lỗi sau bao tổn thương.

Cậu luôn nói với mọi người ước mơ của mình là trở thành nhà thiết kế tài ba giống thầy, thật ra... ước mơ ấy đã sớm tắt lụi từ lâu. Kể từ ngày nhận ra bản thân mất đi nhiệt huyết ý tưởng, không còn ý chí, không còn động lực, Nhất Mục Liên ngày qua ngày sống như một kẻ trơ trọi cảm xúc. Nhưng cậu không muốn phụ lòng thầy, nên cậu vẽ, cứ vẽ, bức này đến bức khác, rồi chẳng được tác phẩm nào ra hồn. Cho đến bây giờ cậu đã hiểu ra, rằng thật ra cậu chỉ muốn vẽ thôi, dẫu nó không ra hình hài gì, vẫn thấy lòng thật bình yên nhẹ nhõm khi đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Kể cả sau này không thể trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, Nhất Mục Liên cũng sẽ cố gắng mở một cửa hàng quần áo nho nhỏ ở quê, nếu có thể.

[Hoang Liên ADS] Đợi hoa tànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ