Lưu Vũ mệt mỏi cởi giày ra, đặt lên kệ. Bên trong không có tiếng động, có lẽ Santa vẫn chưa dậy. Đáng lẽ, bốn giờ là Lưu Vũ có thể về nhưng đột nhiên lại có tai nạn liên hoàn, hại cậu phải giúp người bên khu Omega phẫu thuật. Nghĩ cũng lạ, tại sao bên khu ấy lại thiếu bác sĩ chứ nhỉ, không phải mỗi khu đều phải trực chừng năm người trở lên sao? Hôm nay lại chỉ có ba người. Mặc kệ đi, ngủ trước tính sau
Vốn dĩ cậu định sang thẳng phòng mình lấy quần áo, nhưng vừa lướt qua phòng Santa đã thấy có ánh sáng mờ mờ. Đèn sách còn đang bật, thế mà Santa lại ngủ mất, dưới sàn còn vương vãi vài lon bia đã uống hết. Cực kỳ bừa bộn, Lưu Vũ khẽ nhíu mày, đối với một người ưa sạch sẽ như cậu cảnh tượng trước mặt chính là không thể chấp nhận được. Có lẽ vì cái bệnh ưa sạch sẽ của mình mà Lưu Vũ trực tiếp vào trong, dọn dẹp giúp anh. Dù gì đây cũng được coi là nhà cậu, đến mật khẩu cửa còn là sinh nhật của cậu nữa mà, cho nên không được tính là xâm phạm bất hợp pháp đâu. Nhưng... nhưng mà, Santa lại phóng ra nhiều tin tức tố như vậy, khiến Lưu Vũ có chút khó chịu. Cách một cánh cửa mùi rượu vang kia còn nhàn nhạt, khi vào trong thì thật sự rất nồng. Vòng an toàn trên cổ cậu liên tục chớp đèn, nói tóm lại... Lưu Vũ nhất định phải đi ra khỏi đây
...
- Lưu Vũ, em về rồi sao không đi ngủ đi
Santa vừa ngủ dậy, bước ra khỏi phòng ngủ đã thấy Lưu Vũ nằm dài trên ghế sofa vừa ăn bỏng ngô vừa xem tin tức buổi sáng
- Miếng dán ngăn mùi, anh dán vào chưa?
- À... đã dán rồi
- Lúc nãy dọa chết tôi, trong lúc ngủ sao anh phóng tin tức tố ra nhiều vậy, muốn vào phòng anh dọn dẹp một chút cũng không được.
-... Xin lỗi, anh uống hơi nhiều
- Tâm trạng không tốt à?
- Ừ, không sao rồi em không cần lo...
- Tay anh làm sao thế?
Lưu Vũ rời mắt khỏi màn hình TV, chăm chú nhìn vết sưng đỏ trên tay Santa.
- Hôm qua, có đi tập boxing, không đeo bao tay nên...
- Lại đây
- Anh... tự bôi thuốc được rồi, không cần lo cho anh đâu
- Mau lại đây
Lưu Vũ thật sự rất tức giận, nếu không phải thể lực cậu không bằng hắn, thì có lẽ đã nhào vào đánh hắn mấy cái rồi. Đã ba mươi tuổi rồi, không còn trẻ nữa, sức khỏe của bản thân cũng không biết lo. Bị thương bao nhiêu lần rồi không chịu chừa, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng hết lần này đến lần khác. Hắn không nghĩ cho hắn, cũng phải nghĩ có những người ở bên cạnh hắn chứ?
Santa thấy biểu cảm của Lưu Vũ rất lạ, cho nên đã ngoan ngoãn ngồi xuống sofa. Ánh mắt không rời khỏi người Lưu Vũ, cậu đang đi lấy thuốc. Hộp đựng thuốc ở nhà Santa cũng không quá cao, Lưu Vũ hoàn toàn có thể lấy được. Thế mà cậu cứ hầm hực tức giận như vậy, có phải sẽ lấy nhầm thuốc không?
- Lần sau, đừng để tôi thấy anh bị thương nữa
-... Em đang lo lắng cho anh à
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hảo Đa Vũ] Hóa ra em yêu anh nhiều đến vậy
Fanfiction[HẢO ĐA VŨ] HÓA RA EM YÊU ANH NHIỀU ĐẾN VẬY Nhân vật chính: Uno Zandou (Santa) - Vũ Dã Tán Đa, Lưu Vũ Thể loại: ABO, Cưới trước yêu sau, ngược, có ngọt, HE Văn án: "Nếu em sớm biết em yêu anh nhiều như vậy, ngay từ đầu đã không phải để anh cực khổ h...