6

519 67 10
                                    

- Lưu Vũ, em khóc sao?

Santa nhìn qua gương phía trước xe, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cậu, trong lòng có chút khó chịu. Người hắn yêu suốt hai năm qua, vậy mà lần đầu theo hắn về nhà lại khóc. Thấy người kia vẫn không trả lời, ngược lại còn nhanh chóng lấy tay áo lau sạch nước mắt trên mặt, hắn mới thở dài

- Nhớ mẹ à? Anh chở em về nhé! Không vội, từ từ chuyển đến cũng được

- Không cần đâu, tôi không muốn về đó

- Lưu Vũ này, anh biết em không thích anh nhưng chuyện tình cảm chúng ta có thể từ từ vun đắp được mà. Em không cần vì chuyện này mà buồn, anh thề sẽ không động vào em nếu em không muốn. Trước giờ anh chưa từng lừa em, bây giờ em đã là vợ anh rồi, anh chắc chắn sẽ không lừa em. Cho nên, em không cần phải khóc

- Tôi nói với anh sự thật, anh có chấp nhận không?

- Hửm? Sự thật gì cơ? Nếu em nói đến món nợ của mẹ em thì không cần lo, anh đã trả rồi. Cũng không nhiều, với tài chính của anh thì nó chỉ là một con số nhỏ thôi. Em không cần lo

- Tôi không yêu anh, tôi bị mẹ ép gả cho anh, nói đúng hơn là bị bán cho anh. Tôi không muốn ở cùng một người tôi không yêu. Nói thật thì, tôi đã có người trong lòng rồi, cho nên chúng ta ly hôn đi Santa

- Chúng ta chỉ vừa mới kết hôn, em biết không?

- Đương nhiên biết, đó là lỗi của mẹ tôi, bà hạ thuốc tôi

- Anh cứ nghĩ, em sẽ vì tấm lòng chân thành này mà động lòng

- Chúng ta ly hôn đi Santa, tôi không muốn ở cùng anh

- Về nhà nói chuyện, trên đường không tiện

Santa vậy mà chỉ đáp có mấy lời. Giọng nói của hắn có chút...đau lòng, nhưng gương mặt lại điềm tĩnh đến lạ, Lưu Vũ thậm chí còn không biết rốt cuộc là hắn đang thật sự bình thản trước những gì cậu nói, hay là đang đau lòng nữa. Suốt cả đoạn đường, hắn không mở miệng nói câu nào, chỉ lặng lẽ lái xe. Nhiều lúc Lưu Vũ có liếc nhìn hắn trên tấm gương chiếu ở trên kia, vẫn là gương mặt lãnh đạm ấy.

- Phòng của em bên đó, tôi đã giúp em dọn rồi.

- Anh nói chúng ta sẽ nói chuyện

- Ăn tối trước đã

Hắn trốn tránh, phải... hắn không muốn đối diện với cậu. Đơn giản là rất đau lòng, có ai có thể giữ bình tĩnh trước những lời nói đó chứ. Santa tập trung vào việc nấu nướng, trong nhà hắn có rất nhiều nguyên liệu tốt, đơn giản là vì hắn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để nấu ăn. Cũng không phải từ lúc nhỏ hắn thích nấu ăn đâu, chẳng qua từ lúc yêu một người, nhìn thấy người đó ngày ăn không đủ no, không đủ dinh dưỡng, nên hai năm nay mới tập tành chuyện bếp núc.

Thức ăn Santa chuẩn bị đã đặt sẵn trên bàn, dù Vu Dương hay nói hắn có thiên phú trong chuyện này lắm nhưng hắn vẫn sợ người nọ ăn không hợp khẩu vị cho nên, có chút tự ti

- Em vào ăn đi, bởi vì tôi không biết em thích ăn món gì, nên có nấu mấy món Trung Hoa, nếu ăn không hợp khẩu vị thì cứ đổ đi, tôi đặt đồ ăn ngoài cho em

[Hảo Đa Vũ] Hóa ra em yêu anh nhiều đến vậyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ