32

420 73 12
                                    

Lưu Vũ gật gù tỉnh dậy khi trời vừa sáng... Do tính chất công việc nên thường cậu cũng chẳng có mấy giấc ngủ ngon, vừa chợp mắt một chút liền tỉnh dậy rồi... Santa vẫn nằm đó, yên lặng không có chút động thái nào.

- Vẫn chưa tỉnh à...

Lưu Vũ khẽ thở dài. Không trách hắn được, bị thương như vậy thì làm sao tỉnh lại nhanh được. Nhưng bây giờ cậu phải đi rồi, không thể ở lại với hắn nữa.

[Rikimaru, anh đến đi]

[…]

[Không cần đâu ạ, em xuống canteen bệnh viện ăn]

[…]

[Vâng, anh nhanh đến nhé]

Cậu cúp máy rồi, cất điện thoại vào trong túi quần. Lưu Vũ đã cả ngày không thay đồ rồi, có nên trở về nhà thay quần áo rồi lại đến bệnh viện không nhỉ? Nhưng Rikimaru chưa đến, Santa ở đây một mình liệu có ổn không?

- Bảo bối, anh đến rồi đây

Nine không gõ cửa mà trực tiếp bước vào trong, có lẽ cuộc nói chuyện lúc nãy của cậu và Rikimaru khiến anh biết cậu đã dậy rồi. Trên tay cầm một túi đồ khá lớn, mỉm cười đặt xuống bàn

- Sao anh biết...

- Kha Tử ấy, em ấy không quản được cái miệng mình đâu. Anh mang đồ đến cho em thay, còn nấu cơm đến cho em. Còn nữa, còn mang theo cả trái cây nữa nè

- Anh thật tốt

- Anh không tốt với em thì tốt với ai đây, này mau hôm qua em không thay đồ chắc khó chịu lắm. Mau lấy đồ vào trong thay đi ha, chỗ này có anh rồi

-...

- Yên tâm, anh không hại hắn đâu, dù đúng là hắn cướp bảo bối của anh thiệt nhưng nếu hắn đã cứu em một mạng thì anh cũng chẳng ghét hắn nữa

- Ý em không phải vậy. Ưm, vậy anh ở đây chăm anh ấy giúp em một chút, em quay về ngay

- Được, bảo bối.

Lưu Vũ ôm bộ đồ đi ra ngoài, thật ra chỗ này vẫn có phòng tắm dành cho bác sĩ, bởi vì luôn có rất nhiều bác sĩ phải trực từ chiều đến sáng mai hoặc do thời gian đổi ca không dài, nên quyết định ở lại bệnh viện cả đêm, không có thời gian về nhà. Bệnh viện đã chuẩn bị một phòng tắm cho nhân viên, thật sự rất tốt. Bình thường Lưu Vũ tắm rửa luôn tốn một khoảng thời gian rất lâu. Thế nhưng hôm nay cậu lại nhanh chóng đến lạ, chắc có lẽ bởi vì lo lắng cho hắn.

Lúc cậu trở về phòng bệnh của hắn, Rikimaru cùng Bá Viễn đã đến rồi. Anh còn ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ thông thả uống nước.

- Lưu Vũ về rồi đấy à, ăn chút đi ha

- Anh Rikimaru với Viễn ca cũng đến rồi

- Ưm ưm, bọn anh đến rồi, em có thể yên tâm về nhà ngủ một chút rồi chứ?

- Thật ra tới ca làm việc của em rồi, không về được

Lưu Vũ gãi đầu nói nhỏ, gương mặt Rikimaru có chút không vui. Nhưng đó là quy định công việc, làm sao anh bắt cậu bỏ việc về nhà được.

[Hảo Đa Vũ] Hóa ra em yêu anh nhiều đến vậyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ