46

469 62 13
                                    

Chán quá đi mất, Lưu Vũ tựa cằm vào bàn. Tay vẫn loay hoay món đồ trang trí trước mặt, viện trưởng quá đáng. Cậu muốn làm việc, muốn làm cơ thế mà một hai bắt cậu nghỉ hôm nay. Chán chết người rồi.

... Giờ rảnh lắm, làm gì bây giờ nhỉ? Có nên gọi điện cho Nine rủ anh ấy đi chơi không? Không được, Nine đang ở Thượng Hải cơ. Nghe nói đi làm việc rồi, Patrick cũng đi theo. Châu Kha Vũ thì sao? Cũng không được, Kha Vũ vẫn còn đang trong giờ làm việc. Cậu ấy làm ở khoa ngoại, có nhiều việc lắm. Trương Gia Nguyên, ưm... Cũng không được, nó cũng đang làm việc. Người này không được người kia không được, chẳng lẽ hôm nay Lưu Vũ phải buồn chán ở nhà hay sao? Nhất định không được, phải ra ngoài nhưng giờ mà ra ngoài thì chỉ có thể đi một mình. Không muốn, lười lắm. Làm sao làm sao đây... A, không phải còn anh Bát Nhất sao? Khoan khoan đã, anh ấy cũng không được vẫn đang làm mà. Santa...

Nghĩ đến Santa mắt cậu liền sáng, vui vẻ ngồi dậy... Nhưng, hắn cũng bận có lẽ giờ đang làm việc ở studio giống như anh Bát Nhất, sao cậu có thể làm phiền chứ? Suy nghĩ một hồi cậu lại buồn bã cúi gằm mặt xuống bàn. Cái này không được cái kia không được, đau đầu quá! Aaaa, điên mất thôi

A, anh Bá Viễn! Một tia sáng lóe lên, Bá Viễn từng nói khi nào cậu chán có thể tìm anh nói chuyện. Lưu Vũ vừa bấm số Bá Viễn liền mở máy ngay, sao anh ấy rảnh thế, trả lời nhanh như vậy

[Sao đấy Tiểu Vũ, chán sao?]

[Sao anh biết ạ?]

[Em chán thì mới gọi anh không phải sao? Anh luôn là người cuối cùng trong danh sách của em]

[Đâu có đâu, anh đừng nói em vậy]

Sao anh biết vậy? Đi guốc trong bụng cậu sao?

[Được rồi, có chuyện gì?]

[Em chán, có thể nói chuyện với em không ạ? Anh đang ở đâu em đến tìm]

[Đấy, anh bảo rồi. Anh đang ở studio, dạy mấy học viên mới tới ấy mà. Khoảng nửa tiếng nữa là xong, em có thể đến quán cà phê đối diện studio của anh để đợi]

[Em..không biết địa chỉ]

[Để anh gửi cho em, đợi chút]

[Santa có ở đó không anh?]

[...]

Có nhớ gì đến anh đâu, trong đầu toàn là Santa, tổn thương muốn chết.

[Viễn ca, anh bận sao ạ?]

[Không có, câu hỏi lúc nãy của em. Santa có ở đây]

[Vậy em đến ngay, mau gửi địa chỉ đi anh]

"Tút tút" Bá Viễn chưa kịp nói gì Lưu Vũ đã cúp máy rồi. Anh thật sự nghi ngờ nhân sinh, rốt cuộc là mình tạo nên cái nghiệt chướng gì mà lại bị đối xử như thế này chứ? Đau

- Thầy Bá, sao vậy?

- Em nói xem, bị em trai phũ là cảm giác như thế nào?

- Thì...đau lắm ạ, em cũng bị rồi. Nó không thèm quan tâm em luôn, hôm đó muốn khóc cả ngày luôn chứ chẳng đùa đâu thầy ơi

- Vậy giờ thầy khóc được chưa?

- Thôi thầy đừng khóc, thầy Rikimaru mà biết là bọn em chết. Chúng ta tập nốt cho xong bài đi thầy, tạm quên đi

[Hảo Đa Vũ] Hóa ra em yêu anh nhiều đến vậyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ