34

452 70 6
                                    

Lưu Vũ không đuổi kịp Trương Gia Nguyên liền từ bỏ, thằng nhóc đó tính tình ương bướng lắm, còn lâu mới chịu nghe lời cậu. Suy đi nghĩ lại thì vẫn nên để nó ở một mình lúc này thì hơn, mới yêu nhau chẳng trách hay hờn dỗi. Nhưng mà...lời chia tay đó, làm sao nó lại có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy chứ. Lúc trước đến Lưu Vũ còn không tin là Vương Hiếu Thần đã ở trước mặt cậu nói ra lời đó. Cậu đã đau lòng đến mức nào, khóc đến đỏ cả mắt. Cũng may Châu Kha Vũ là Alpha, nếu không chắc cũng sẽ giống cậu khóc đến mức như vậy

- Bác sĩ Lưu, Trương Gia Nguyên xin nghỉ mấy tuần này cậu kí cho nó đi

- Hả? Cậu không kí được sao? Với lại sao không đưa cho viện trưởng kí

- Viện trưởng đi công tác mấy ngày rồi, cậu không nhớ sao? Với lại cậu là tiền bối chịu trách nhiệm với nó cậu kí đi

- À...ừm được rồi cậu để ở đó lát tôi sẽ kí sau.

- Ừ, mà bệnh nhân ở phòng 302 muốn gặp cậu đấy, nghe bảo chấn thương tái phát gì đó. Đau quá nên muốn gặp bác sĩ

- Cậu đến kiểm tra giúp tôi

- Khổ quá, nếu hắn chịu tôi kiểm tra thì tôi đến tìm cậu làm gì.

- Vậy... được rồi

Lưu Vũ bỏ hồ sơ bệnh án trên tay xuống, lấy ống nghe rồi ra khỏi phòng. Thật phiền phức, lúc nào không tìm lúc đầu cậu đau đến mức không chịu nổi lại tìm. Bực mình quá. Kiểm tra được một lúc, nhận thấy không có vấn đề gì cậu mới mỉm cười nói

- Không sao, giao mùa nên chấn thương có chút nhức thôi. Tôi sẽ ra đơn thuốc, lát nữa kêu y tá đến đưa cho anh nhé! Anh cũng không cần nằm đây nữa đâu, về nhà được rồi

- Bác sĩ Lưu cậu ở lại đây chút được không?

- Hả? Không còn chuyện gì nữa, tôi phải đi lấy đơn thuốc cho anh

- Tôi muốn ngắm cậu một chút, cậu thật sự rất đẹp

- Xin anh tự trọng, đang ở bệnh viện đừng nói mấy lời tán tỉnh tôi như vậy

- Bác sĩ Lưu, thật sự đó...tôi vừa gặp đã thích cậu rồi

Bệnh nhân kia rời khỏi giường, từng bước đến gần cậu. Lúc bàn tay hắn nắm chặt lấy tay cậu, vùng vẫy cách nào cũng không thể thoát ra.

- Anh buông tay tôi ra, nếu không tôi gọi bảo vệ đó

- Bác sĩ Lưu, sao một Omega trắng trẻo xinh đẹp như cậu lại ở một bệnh viện tồi tàn đến thế chứ. Cậu đi theo tôi, tôi sẽ để cậu ăn sung mặc sướng không phải cực khổ nữa

- Xin lỗi, tôi có chồng rồi. Xin anh tự trọng buông tay tôi ra, chồng tôi còn ở trong bệnh viện đấy!

- Có chồng rồi à? Không sao, cậu ly hôn với hắn rồi theo tôi. Đảm bảo tôi sẽ tốt với cậu hơn hắn mà, bác sĩ Lưu

- Buông em ấy ra

Bá Viễn lên tiếng, lúc nãy anh đến phòng Santa, hắn bảo tìm Lưu Vũ giúp hắn. Anh đi một vòng bệnh viện rồi cuối cùng cũng hỏi được tung tích của Lưu Vũ. Vậy mà đến trước phòng bệnh, lại thấy cái cảnh tượng này. Trơ trẽn thật sự, anh ghét nhất cái loại người này

[Hảo Đa Vũ] Hóa ra em yêu anh nhiều đến vậyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ