7

526 62 7
                                    

Lưu Vũ thức dậy vào năm giờ rưỡi sáng, theo thói quen cũ của mình, vệ sinh cá nhân xong rồi sẽ ra ngoài chạy bộ vài vòng. Lúc trở về nhà, đã là sáu rưỡi rồi, Santa hắn cũng vừa dậy. Nhìn vẻ mặt còn mơ ngủ của hắn, cậu bất giác thở dài

- Anh dậy sớm vậy, tôi cứ nghĩ bình thường vũ công các anh sẽ ngủ thêm chút nữa, giờ làm việc là chín giờ mà.

- Nếu không dậy sớm, ai nấu cơm cho em ăn.

-... Tôi có thể tự ra ngoài mua đồ ăn, Nguyên Nhi em ấy nấu cũng rất tốt, còn có Tiểu Cửu nữa. Anh đừng lo cho tôi

- Không sao, dậy sớm cũng tốt.

Santa chuẩn bị một lát, Lưu Vũ liền ngồi ra ghế sofa xem tin tức. Chuyện là, vẫn chưa đến giờ đi làm cho nên, tội gì không ở lại ăn sáng, đồ ăn ngon ở nhà có sẵn tội gì phải ra ngoài ăn.

- Tiểu Vũ, vào ăn được rồi

- Ừm...

Lưu Vũ đặt điều khiển ti vi xuống, bước vào trong gian bếp. Vừa ngồi xuống bàn, đồ ăn chưa kịp đụng đã thấy Santa vội vã cầm chiếc túi lên, dặn dò đủ kiểu

- Em ăn sáng xong rồi đi làm nhé, anh đi trước. À, đồ ăn trưa anh để trong hộp màu xanh, nhớ mang theo.

- Sao anh đi sớm thế? Không ăn sáng sao?

- Có việc cần làm thôi. Có thể tối nay anh không về nhà đâu, mật khẩu nhà là sinh nhật em. Buổi tối, có chút đồ ăn anh để vào tủ lạnh rồi, về nhà thì hâm lại ăn

- Santa này, anh coi tôi là con nít năm tuổi à?

- Không có, Tiểu Vũ gầy rồi, sống cùng anh thì phải mập lên mấy kí mới được hihi, vậy nhé! Anh đi đấy

- Ừm, đi làm vui vẻ. Nhớ ăn uống đầy đủ đấy, đừng bỏ bữa

Santa mỉm cười nhìn cậu, không quên để lại lời châm chọc

- Ồ, Tiểu Vũ ra dáng một người vợ quá nhỉ?

Được, coi như anh giỏi, Lưu Vũ thầm nghĩ. Chiếc nĩa trên tay cũng bị bóp chặt, người đàn ông này ngoài nấu ăn ngon ra, thì chẳng có gì đáng để người ta trao thân cho cả. Vừa lưu manh, vừa ngu ngốc, nếu sau này có ai chịu làm vợ của hắn, thì cậu sẽ đến nhận người ta làm sư phụ, hoặc ít nhất đến xem thử người đó thần kinh có vấn đề gì không mà lại yêu một tên ngốc lưu manh như Santa

Lưu Vũ tới bệnh viện rồi, đồng hồ cũng điểm bảy giờ ba mươi. Còn ba mươi phút nữa mới đến ca làm việc của cậu, tranh thủ ra ngoài mua một ly cà phê, uống cho tỉnh táo. Vừa hay gặp Trương Gia Nguyên đang đi đến, thằng nhóc này... hôm nay, hình như không có ca làm việc ở bệnh viện mà nhỉ?

- Tiền bối, anh đến rồi à? Hôm qua đi đâu vậy, em ghé ngang phòng anh mà chị Lý bảo anh không đi làm, em lo lắm

- Xin nghỉ một ngày, sức khỏe không ổn. Đừng lo

- Hôm qua Kha Tử gọi cho anh mấy cuộc, anh không bắt máy, bọn em đều rất lo

- Hôm qua nói chuyện với mẹ cả ngày, anh không để ý điện thoại tắt nguồn

- Mẹ anh đến rồi ạ? Em luôn muốn gặp cô, tiền bối xuất sắc như vậy chắc hẳn mẹ anh cũng rất đẹp, rất tài giỏi. Hôm nay em sang nhà anh nhé, được không tiền bối?

[Hảo Đa Vũ] Hóa ra em yêu anh nhiều đến vậyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ