lúc Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ quay lại bãi biển trên đảo Hải Hoa đã là chuyện của hai tháng sau khi thành đoàn. hiếm hoi lắm mới có được ngày nghỉ, nên cả hai lén quản lý chạy ra đây. tất nhiên là đã có sự thông qua của trưởng nhóm Lưu Vũ và đội phó Bá Viễn, và hai người đó sẽ nói đỡ cho Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ nếu cả hai có xui xẻo bị quản lý điểm danh trong lúc đi vắng.
nhưng chuyện đó cũng không quan trọng bằng việc có thể lại được cùng Doãn Hạo Vũ đứng ở bãi biển trên đảo, cùng ngắm mặt biển yên ắng khi về đêm thế này, Châu Kha Vũ nghĩ thế.
anh đã luôn muốn đưa Doãn Hạo Vũ quay về đây. bởi vì với anh, nơi đây chính là khởi đầu cho câu chuyện của hai người.
còn đang ngẩn người suy nghĩ, Doãn Hạo Vũ đã chạy đến chỗ anh từ lúc nào. em vẫy tay trước mặt Châu Kha Vũ.
“Dan, anh mệt hả?”
giọng của em xen lẫn một chút lo lắng. Châu Kha Vũ chỉ cười rồi vươn tay xoa đầu em, những lọn tóc mềm mượt len vào kẽ ngón tay, thật giống như những dòng suối nhỏ len vào sưởi ấm cõi lòng anh.
“không có, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”
“Dan, anh đừng vò nữa, rối tóc em bây giờ.”
Doãn Hạo Vũ bày ra vẻ mặt có chút ghét bỏ, em đặt tay lên bàn tay vẫn đang vò tóc mình của Châu Kha Vũ, vỗ nhẹ vài cái như ra hiệu anh ngừng lại. nhưng Châu Kha Vũ nào có để ý, vẫn vô cùng thích thú tiếp tục trò đùa nghịch của mình, hại Doãn Hạo Vũ cũng tức đến nghiến răng.
“anh cứ xoa vầy rồi sao em cao thêm được nữa?” Doãn Hạo Vũ mếu máo nói, còn cố tình đánh nhẹ vào vai Châu Kha Vũ mấy cái.
“vậy để anh chịu trách nhiệm cho.”
Châu Kha Vũ vừa dứt lời thì Doãn Hạo Vũ ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, rồi như đang suy nghĩ đến một điều gì đó, hai vành tai em dần đỏ lên. Doãn Hạo Vũ có chút không được tự nhiên giãy ra khỏi tay anh, còn cúi mặt rầm rì mấy câu bằng tiếng Thái.
“ăn nói cái gì mà kì cục.”
“hả em nói cái gì cơ?”
“không, không có gì đâu, mình đi dạo tiếp đi Dan.”
“....”
trong một thoáng chốc Châu Kha Vũ đã có suy nghĩ, liệu khi về có nên bảo Tiểu Cửu dạy cho mình một khóa học tiếng Thái hay không.
Doãn Hạo Vũ đi sát mép nước, em đã cởi giày ra, từng đợt sóng ùa vào bờ vỗ lên bàn chân em, em cứ vừa đi vừa nghịch nước như thế. còn Châu Kha Vũ thì đi ngay bên cạnh, thi thoảng sẽ đưa mắt nhìn để đảm bảo đứa nhỏ này không vì mải mê nghịch nước mà lỡ trượt chân té.
“Dan, anh còn nhớ lần đầu tiên tụi mình đến đây không?”
Doãn Hạo Vũ lên tiếng phá vỡ sự im lặng, em quay sang nhìn Châu Kha Vũ bằng ánh mắt lấp lánh. và đó vẫn luôn là điều làm Châu Kha Vũ say mê. anh sững người một chốc rồi mới trả lời.
“ừ, anh nhớ chứ.”
làm sao mà Châu Kha Vũ có thể quên được, bởi vì đó cũng là lần đầu tiên anh chân chính được ôm Doãn Hạo Vũ vào lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Song Vũ Điện Đài] ngày xuân hoa nở mình gặp nhau.
Fanfictionđây (chắc) là một series những shot ngắn mình dành riêng cho OTP, mình không viết dài được nhưng thi thoảng cứ hay muốn viết, thế là series này được ra đời vì lý do ấy. =)) sẽ không được cập nhật thường xuyên, vì mình thường viết theo mood, và có kh...